41 Lăng Phi Nhạc đang cắm cổ chạy thì thấy Đồng Thiên Kỳ nhảy chặn ngang đường. Mặt lão chợt tái xanh, trán đẫm mồ hôi, lo sợ chăng khác gì gặp phải hùm beo rắn rết đứng khựng lại rồi thoái lùi năm sáu thước.
42 Tuy Đồng Thiên Kỳ nói lạnh lùng và bình tĩnh nhưng chúng nhân bất giác đều tỏ ra căng thẳng và khẩn trương như chuẩn bị đốt phó với đại địch. Bởi vì ngoài hắc diện thiếu niên này ra không ai phát hiện được một âm thanh dị thường hay dấu hiệu khác biệt nào, điều đó chứng tỏ địch nhân có công lực cao cường hơn bọn họ.
43 Nghe Nhan Ngọc Vi kêu lên như vậy, Nhan Ngọc Phong nhìn sang Nhan Kiếm Long hỏi :- Nó gọi ngươi là cha ư ?Nhan Kiếm Long buồn bã gật đầu :- Dạ ! Nó là Vi nhi thất tích đã mười mấy năm nay.
44 Một tòa đại sảnh cổ kính tráng lệ gồm rường hoa xà chạm, tường treo đầy tranh thủy mặc, trần treo hoa đăng rực rỡ, sàn lát đá hoa cương, bàn ghế được chạm khắc tinh vi sang trọng chẳng kém gì dinh thự của bậc công hầu vương tước.
45 Người cao lớn vừa vào xong thì sau lưng gã có thêm hai người nữa, khí thế hừng hừng như khi lâm trận. Tư Không Linh biến sắc, theo bản năng vận khí đề tức phóng mắt sắc lạnh nhìn đối phương.
46 Lão khất cái đáp :- Lão ăn mày ta tuy không phải là một trong Ngũ Lão nhưng biết rõ công lực của họ. Lão nói thật cho ngươi, tiểu tử vì tình cố nhân lúc trước với Vân Không, ta hôm nay muốn thu hồi Chấn Thiên Lệnh.
47 Vu Hồi Kiếm nghe xong biến sắc nói :- Đồng Thiên Kỳ, ngươi biết vậy là quá đủ. Bây giờ thậm chí không còn con đường thứ hai nữa. - Đúng thế, chúng ta không phải nhiều lời.
48 Hận Thiên Tiên Tang Thiên Khôi nghe nói giật nẩy mình, bất giác quay sang nhìn. Theo ánh mắt mọi người, lão trông thấy đối phương và sững sờ ngơ ngác, bụng bảo dạ :"Huyết Kiếp Thủ Đồng Thiên Kỳ vốn làm chấn động toàn cõi võ lâm rốt cuộc chỉ là một tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu thế này thôi ư ?" Trên mặt lão lộ vẻ coi thường không giấu giếm.
49 Vừa nghe Nguyệt Hoa phu nhân ra lệnh khai kiệu, chúng nhân Vạn Thánh Đảo ai nấy đều lộ vẻ khẩn trương, trái lại đệ tử Nguyệt Hoa hội tinh thần đều thêm phấn chấn.
50 Hai người phát lệnh nhìn nhau chằm chằm, toàn đấu trường đệ tử đôi bên ai cũng vô cùng căng thẳng chờ đợi phút giây sinh tử sắp đến. Đột nhiên Nguyệt Hoa phu nhân lanh lảnh hét lên :- Đệ tử Nguyệt Hoa hội.
51 Theo phản ứng bản năng, Đảo chủ phu nhân và bốn thiếu nữ dừng ngay lại. Sau khi định thần họ đưa mắt nhìn sang nơi vừa rồi Đồng Thiên Kỳ đang đứng, cả năm cái miệng đều bật ra tiếng kêu thống thiết.
52 Đồng Thiên Kỳ rời khỏi tiểu lâu cứ đi miết ra bờ biển. Kế hoạch của chàng là cướp một con thuyền rời đảo, không ngờ gặp một chiếc thuyền con cách bến không xa liền lên tiếng gọi :- Lão trượng có thể cho tiểu tử đi nhờ với không ?Tuy ông lão chèo thuyền đã cách bờ tới hai mươi trượng nhưng lời Đồng Thiên Kỳ vang tới vẫn nghe rất rõ.
53 Đồng Thiên Kỳ định xoay người chuyển thế kiếm nhưng không còn chút sức lực nữa, chàng nặng nề ngồi phịch xuống đất, cảm thấy khí huyết toàn thân đảo lộn, đầu óc chao đảo như bị say sóng, chân tay không còn cất nhắc được nữa.
54 Bây giờ bọn Vu Hồi Kiếm và Vô Duyên Tăng nghe tiếng thét kinh hãi thì trong ánh mắt cả hai đều ẩn hiện nét vui. Mọi người không ai chú ý đến thương thế của Thiên Huyền Kiếm Tất Vũ, Đồng Thiên Kỳ nhìn nhanh gã chỉ thấy máu tươi thành dòng chảy ra bên khóe môi, phải cật lực lắm gã mới gượng đứng lên được.
55 Toàn chúng nữ nhân vừa nghe giọng lanh lảnh như chuông ngân thì liền nghiêm túc đứng cúi đầu, ba vị Đường chủ cũng nhanh chân ra đứng trước án của mình, sắc mặt biến đổi thì thầm với nhau:- Cốc chủ đến !Hạ Liên đường chủ đột nhiên thấp giọng nói với một ả hầu đứng trước mặt :- Nhanh vào trong đem Nhạc Thanh Tùng ra đây !Thấy ả hầu kia gật đầu chạy đi, Xuân Đào đường chủ cũng hiểu ra tâm ý lão bà bà, liền vẫy tay cho thiếu nữ theo hầu mình hành động, bấy giờ liền thấy cả ba thiếu nữ liền chạy đến bên người Đồng Thiên Kỳ, hiển nhiên bọn họ muốn mang chàng bỏ chạy đi trốn.
56 Sự tình đột biến không những nằm ngoài suy nghĩ của Thùy Long Tăng, mà ngay cả Hoa Ngọc Phụng và Tâm Lan cũng bị bất ngờ. Trên mặt Hoa Ngọc Phụng nét mừng hiện rõ, ngược lại ả hầu Tâm Lan thì lo sợ không giấu được.
57 Hoa Ngọc Phụng đứng nhìn bóng sau lưng chàng, bỗng nói theo :- Em lại hy vọng mình từ nay về sau không đủ sức bảo vệ !Vừa nói nàng cùng cất bước theo chân chàng.
58 Bấy giờ bọn họ khựng người đứng lại nhìn nhau chừng như bất lực, bởi vì phía cuối mật đạo cửa đã mở toang ra, một nữ nhân đứng án ngực ở đó, trên tay nắm một bó đuốc cháy rực, chính ánh sáng hắt vào chiếu sáng cả mật đạo.
59 Bấy giờ Đồng Thiên Kỳ ngưng mắt ngẩn người nhìn lão hòa thượng hồi lâu mới nói được :- Đại sư nghĩ sau khi giao thủ một chiêu rồi mới nói, Đồng mỗ sẽ tin sao ?Lão hòa thượng cười điềm nhiên nói:- Nếu lão nạp nói rằng đã nhìn thấy gã và nhi nữ bị người bắt đi, có lẽ Tiểu đàn việt càng không tin ?Đồng Thiên Kỳ lại ngớ người thêm, chàng vốn thông minh mẫn đạt, thế nhưng lúc này đây thần tình bấn loạn vì lo cho nàng, nên căn bản không sao nghĩ ra lão hòa thượng tại sao lại nói toàn những chuyện bất ngờ với chàng.
60 Ngân y thiếu niên bấy giờ tình thế đã rơi vào tuyệt lộ, chẳng ngờ có đồng minh xuất hiện kịp thời, khuôn mặt lo lắng bỗng giãn hẳn ra, nhìn Đồng Thiên Kỳ cười ngạo nghễ nói :- Đồng Thiên Kỳ, ngươi có lẽ chẳng ngờ bọn họ lại xuất hiện nhanh như vậy?Nghe ra tự hồ như sự xuất hiện của hai lão già này là nằm trong kế hoạch đến trợ giúp cho gã, Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt nói :- Tôn giá phải biết tình cảnh của mình vào lúc này chứ ?Ngân y thiếu niên nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Kỳ vẻ bỡn cợt :- Bổn thiếu gia nghĩ tình cảnh của ta có lẽ còn tốt hơn Đồng Thiên Kỳ ngươi rất nhiều.