81 Ngô Kinh Đào đang lau mồ hôi. Hắn đổ mồ hôi nóng, bởi vì xấu hổ. Hắn xấu hổ vì võ công tuyệt học do mình nghĩ ra đều được Quan Thất sử dụng, hơn nữa còn thi triển hoàn hảo hơn so với mình.
82 Địch Phi Kinh vừa nghe liền giật mình, ngẩng đầu lên. Y cuối cùng đã ngẩng đầu. “Đê Thủ Thần Long” Địch Phi Kinh, cuối cùng đã ngẩng đầu của mình lên.
83 Kiếm đâm vào Địch Phi Kinh. Địch Phi Kinh kinh hãi. Địch Phi Kinh kinh hãi vọt lên, kinh hãi lướt đi. Trong kinh hãi đã tránh khỏi một kiếm. Chiêu này tránh một cách tiêu sái linh hoạt, ngay cả Vô Tình cũng kêu lên một tiếng:- Hay!Đáng tiếc, một kiếm vừa qua, kiếm thứ hai lại tới.
84 Tiêu diệt Lục Phân Bán đường. Chu Nguyệt Minh cho rằng đây là một công lớn có thể lấy lòng hoàng đế. Nguyên nhân là hắn để ý quan sát, từ khi hoàng đế bị hành thích ở Huân Hương các tại hẻm Tiểu Điềm Thủy, cùng với chịu nhục tại Bát gia trang, đối với đám người võ lâm giang hồ đã canh cánh trong lòng, ăn ngủ không yên, đã sớm có ý diệt trừ những nhân vật lai lịch bất minh nhưng thân mang tuyệt kỹ này.
85 Quan Thất dĩ nhiên đáng sợ. Y đã không còn là người, mà giống như thần. Một vị thần giết chóc, sát thần. Một chiến thần ngay cả thần linh cũng dám giết.
86 Người là người, sao có thể biến thành một món (hoặc một đống) y phục?Nhưng Chu Nguyệt Minh có thể. Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh giống như một con rắn, lại giống như một trái bóng.
87 Chợt nghe Quan Thất bi thương ngâm nga: - Phú quý phù vân đều vô định, núi tàn nước đọng vẫn vô tình, gió thu thổi tỉnh anh hùng mộng, thành bại được mất chẳng quan tâm…Mấy câu thơ này Quan Thất buột miệng ngâm lên, người khác nghe được còn không thấy gì, nhưng Thích Thiếu Thương lại giống như bị trúng đòn.
88 Trong khoảnh khắc này, chiến thần Quan Thất đã ba lần ra tay với Chu Nguyệt Minh. Ba lần xuất thủ, Chu Nguyệt Minh cũng ba lần gặp phải nguy hiểm. Thế nhưng Quan Thất lại không công trở lui.
89 Chu Nguyệt Minh muốn dùng một chiêu “Tay không vào dao sắc” để đoạt kiếm của Quan Thất. Kiếm mà Quan Thất cầm trên tay thật ra là lấy được từ Tôn Thanh Hà.
90 Chỉ nghe Quan Thất lạnh lùng nói: - Ai dám hại ngươi? Chỉ cần ta ở đây, sẽ không ai dám động đến ngươi. Chu Nguyệt Minh nói: - Quan thánh Chủ thần công cái thế, thiên hạ đệ nhất, ngài ở đây dĩ nhiên là không ai dám đụng đến ta.
91 Canh phu đang đánh canh. Cộc cộc… cheng… cộc cộc… cheng!Canh ba, hai giờ. Sau khi đánh lần canh này, canh phu kia khẽ thở dài một tiếng, chiếc nón rộng hơi nghiêng lên phía trên, đèn lồng trên tay chiếu rọi ra mấy chùm râu tóc như bắp, có vẻ rất xanh xao.
92 Đại chiến hết sức căng thẳng. Thực ra Quan Thất liên tục đánh nhau sống chết, trước sau đã quyết chiến với mười một đại cao thủ. Y không thất bại, ngược lại càng đánh chiến chí càng mạnh, đấu chí càng thịnh.
93 Dương Vô Tà chỉ nói đến đây. Có lẽ vẫn còn đoạn sau, có lẽ không còn, nhưng bất luận còn hay không còn, y đều không nói tiếp được. Y đã không kịp nói, chỉ kịp nhìn.
94 Chu Nguyệt Minh mượn lực một chưởng của Quan Thất lui ra ngoài, vẫn chưa tỉnh hồn, nhưng có một người còn chạy nhanh hơn hắn. Ai?Lại ngoài dự đoán, đó là Mễ Thương Khung đã vu cáo Chu Nguyệt Minh muốn ám toán, khiến cho Quan Thất phân tâm.
95 Ánh lửa dài ra, trong bóng tối đặc biệt lóa mắt đoạt thần. Nhất thời, ngoại trừ ánh lửa rực rỡ kia, tất cả sự vật bên cạnh đều trở nên mơ hồ không rõ.
96 Cây bổng lại trở về trong tay Mễ Thương Khung. Thần sắc của hắn rất kỳ lạ. Hắn giống như một người “tiếp bổng”, nếu đã tiếp lấy thì gánh nặng đường xa, trách nhiệm trên người, không thể bỏ được, cũng không thể bỏ xuống lần nữa.
97 Trận chiến vẫn tiếp tục. Côn nặng như núi, người lại nhẹ như én. Bóng côn nặng nề, Quan Thất bị vây trong côn ảnh trùng trùng, chỉ có thể dịch chuyển, né tránh, nhảy lên, vùng vẫy.
98 Người thích tài phú, nếu như nhìn thấy ngọc ngà châu báu, khó tránh sẽ nhìn không chớp mắt, quyến luyến không rời. Người thích mỹ nữ, nếu như nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, cũng khó tránh sẽ mê mẩn tiêu hồn, tâm tình bay bổng.
99 Trúng. Trúng côn. Chu Nguyệt Minh trúng côn ngã xuống. Hắn chẳng những lập tức ngã xuống, hơn nữa còn hoàn toàn sụp đổ, tê liệt trên mặt đất. Chu Nguyệt Minh trúng một côn, lại như không mã hành thiên bay lên, còn thứ bị côn xuyên qua là một bộ áo bào của hắn.
100 Trời lớn đất lớn. Côn của hắn lại rất ngắn, chỉ có một đoạn. Ngón giữa. Thế nhưng côn pháp ngón giữa của hắn vừa xuất ra, tình thế nhanh chóng biến đổi.