41 Y muốn tặng hoa. Tối nay y chợt có nhiệt tình như vậy, muốn dùng đóa hoa nhận lấy từ trên tay cô bé kia, tặng cho nữ nhân mà y yêu thích. Tối nay y muốn tặng đóa hoa này.
42 Phía dưới rất ồn ào, mờ mờ ảo ảo, giống như nấu sôi một nồi nước, lại đổ một nồi cháo sôi trào. Cho dù không cúi đầu nhìn, chỉ cần nghe, nhất định cũng phát giác loại thanh âm này rất không phù hợp với nửa đêm trong kinh thành, kinh thành trong nửa đêm.
43 Trên nhân thế, phật ma tại một ý niệm. Vừa rồi Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn trong nháy mắt, lại nhìn thấy một vài cảnh tượng vốn không nên nhìn thấy vào lúc (đời) này.
44 Đối với câu trả lời của Lý Sư Sư, Thích Thiếu Thương giống như bị đánh một quyền vào mặt. Đau lại ở trong lòng. Mặc dù Sư Sư không nói gì cả, nàng chỉ thở dài một tiếng.
45 Thích Thiếu Thương chuyên tâm lắng nghe. Bởi vì y chuyên tâm như vậy, đến nỗi không tự giác vận nội lực, do đó chung quanh ngay cả tiếng mèo gọi xuân, muỗi giao hợp, gián rời hang, ngủ ngáy nằm mộng, mèo bắt chuột, trong Túy Hạnh lâu còn có một phòng nửa đêm tỉnh mộng, hay là không chịu ngủ, đang triền miên giao hoan phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ, hoàn toàn nghe lọt vào tai, cũng hoàn toàn dệt ở trong lòng.
46 Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Sư Sư hơi ngưng trọng, lúc này nàng lại không biện bạch, mà dưới ánh đèn, nàng dùng tay nâng cằm, mày thơm má phấn, quyến rũ nhìn hán tử kia, để cho hắn ba hoa khoác lác, mượn đề tài nói chuyện của mình.
47 Lần này Lý Sư Sư cũng lập tức biến sắc, khẩn trương nói:- Y… y đến rồi… sao hôm nay cũng đến… bây giờ là lúc nào, y lại nói đến là đến. Nàng vừa gấp vừa nhìn Tôn Công Điệt, trong mắt lộ ra vẻ thúc giục, khiến người ta xót thương, cũng khiến người ta yêu thương.
48 Triệu Cát bị Lý Sư Sư nũng nịu, giọng nói cũng mềm ra, dùng tay chạm vào nơi mềm mại của nàng, thở dài nói:- Khanh cũng thật biết đùa bỡn trẫm… được, trẫm sẽ không miễn cưỡng khanh.
49 Vóc người Tôn Thanh Hà mặc dù rất cao lớn, nhưng tay của hắn cũng rất sạch sẽ, hơn nữa còn rất thanh tú. Bàn tay thanh tú của hắn đang rút ra một thanh kiếm kiêu ngạo hơn người, kiếm của hắn chỉ thẳng vào trời, trên trời có trăng.
50 Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đã lui ra phía xa giao thủ, đêm khuya trên mái cong của lầu cao nhà cổ cố đô, bọn họ tận lực/tận tình/tận ý/tận tâm quyết chiến.
51 Kiếm trên tay y có một cái tên, đó là “Si”. Chỉ một chữ. Y rút thanh kiếm giết người của mình ra, đồng thời cũng nói một câu tổn thương người. - Một người thật sự thích nữ nhân sẽ không cưỡng gian nữ nhân.
52 Hoàng đế đã trở về. Hắn không kìm được mất hết hứng thú, chẳng những hoảng hốt bất an, cũng mang theo một chút thương cảm. (Hai người ở bắc quốc mùa đông lạnh lẽo, buồn bực không vui, râu ria đầy mặt, sầu não ưu tư kia, sao lại quen thuộc như thế?)(Một người giống như trẫm.
53 Lúc đó đạo quân hoàng đế Triệu Cát hết lòng tin theo đạo giáo, rất trọng dụng đạo thổ phương sĩ, đến nỗi đạo quán mọc lên như rừng, đạo giáo thịnh vượng, đạo học lưu hành, lại có thuật sĩ tham gia chính sự, yêu đạo thịnh hành, trở thành một trào lưu thời thế, thần tiên tà thuyết thịnh hành, đã sớm thấy dấu hiệu họa vong.
54 Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà mỗi người công một kiếm, sau đó không tiếp tục tấn công, lại thu hồi kiếm của bọn họ. Tôn Thanh Hà đột nhiên làm một chuyện.
55 Ánh trăng đêm nay rất đẹp. Chiếu vào trong lòng hán tử gánh phân trên đường cái rất rõ ràng, hơn nữa còn sáng. Bởi vì con ngươi của hắn không chỉ tỏa sáng vì ánh trăng, còn vì một trận quyết đấu rực rỡ xưa nay trên mái cong cổ xưa kia, cùng với ánh kiếm quyết đấu như tuyết và thần quang của tuyệt thế binh khí.
56 Trên đời có một loại người, không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người; không bay thì thôi, một khi bay sẽ đến tận trời. Hắn ngày thường không ra tay, một khi ra tay sẽ phi phàm, sẽ chết người, long trời lở đất.
57 Năm tháng ngừng chảy. Thời gian dừng lại. Dường như ngay cả ánh trăng cũng đông lại thành sông băng. Sông băng màu sữa. Năm tháng sông dài, đời người tịch mịch.
58 Bọn họ ở trên mái cao, dưới trăng sáng, nói chuyện cũng không quá lớn, luôn bình bình đạm đạm, yên yên tĩnh tĩnh. Nếu như đám thị vệ không đi hộ giá, với công lực và thính giác hơn người của bọn họ, chắc hẳn có thể nghe được hai người nói chuyện.
59 Hai người bèn nhìn nhau cười. Thích Thiếu Thương chợt ngưng cười, trang trọng nói:- Ta không giết ngươi, là vì ta cảm thấy tối nay ngươi cũng không có ý giết ta.
60 - Ta đi lên để trả lại kiếm. Chiêm Biệt Dã đi đến trước mặt hai người, nhìn Thích Thiếu Thương một chút (cùng với thanh kiếm sáng như tuyết ngọc trên tay y), sau đó đưa kiếm lên cho Tôn Thanh Hà.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50