61 Tôn Thanh Hà là cao thủ. Những năm gần đây, rất ít có kiếm thủ nào ra tay tàn nhẫn hơn hắn. Cho dù kiếm pháp của Lãnh Huyết mạnh mẽ liều mạng hơn, nhưng cũng không giống như hắn ngay cả kiếm pháp cũng tràn đầy khí thế cao ngạo đến điên cuồng.
62 Chẳng những Hắc Quang Thượng Nhân phát hiện, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà dĩ nhiên cũng phát hiện, ánh trăng màu trắng dần dần biến thành màu xanh.
63 Vừa thấy người điên tóc rối một tay kia bay lên trong ngói sụp mái đổ, sau đó lại phát hiện hai tên hán tử che mặt nhe nanh múa vuốt này (một người ngón tay còn dài hơn hai bàn tay, một người ngay cả ngón tay cũng không thấy, chỉ còn lại một bàn tay không), Hắc Quang Thượng Nhân, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, đều đồng thời nhớ tới một người.
64 Chỉ thấy trên mái cao, người một tay tóc rối ngông cuồng kia lại ngơ ngác nhìn lên trăng một hồi, sau đó mới nhìn xuống mọi người, cười một tiếng. Ánh trăng chiếu vào, hóa ra dáng vẻ của người này mặc dù quắc thước, thái độ điên cuồng, nhưng khi đứng yên trầm tư, ngũ quan lại rất anh tuấn, hơn nữa dưới ánh trăng còn ẩn chứa mê hoặc cực lớn và tình cảm phong phú, khiến người ta nhìn thấy sẽ đồng thời có cảm giác dương dương tự đắc và cảm thấy hổ thẹn, còn khiến người ta không nhịn được muốn quyết một trận tử chiến với y, lại không đành thương y hại y.
65 Canh hai ba giờ. Tiếng mõ từ đường dài ngõ sâu truyền đến, khiến người ta cảm giác được một loại an định thiên hạ thái bình, vạn dân cùng mộng. Nhưng thiên hạ không hề thái bình.
66 - Phó thác cho trời, như vậy mà thôi. Chỉ nghe người điên tóc rối kia nhìn trăng xanh giữa trời lẩm bẩm:- Do người? Không! Mặc người ức hiếp, vậy thì sống không bằng chết, không bằng chết cho xong… Mệnh ta do ta, há có thể do người!Vẻ điên cuồng của y dần mất đi, ánh mắt càng dần sáng tỏ, ngữ âm cũng dần rõ ràng.
67 Canh hai ba giờ. Địch Phi Kinh được bốn hán tử gáy buộc tóc dài như đạo nhân, dùng sào trúc khiêng đến góc đường. Y ngồi ngay ngắn trên ghế mây. Y ngồi rất thoải mái.
68 Lúc này, Dương Vô Tà ấn đường có nốt ruồi, Vô Tình hai chân đều phế, cùng với Chu Nguyệt Minh mặt béo tươi cười, đều ngẩng đầu nhìn lên mái cong trên nhà, dưới trăng giữa trời.
69 Chiêm Biệt Dã nghe Quan Thất hỏi hắn câu kia, trong lòng liền chấn động. Hắn vừa nhìn thấy Quan Thất liền sinh ra một loại tâm tình, đó là đấu chí. Ban đầu khi hắn cầm kiếm bước lên mái cong, từng nảy sinh một loại tư tưởng tranh hùng, muốn phân thắng bại với Tôn Thanh Hà, Thích Thiếu Thương.
70 Một chưởng này của Quan Thất đánh vào trên “thiên linh cái” của mình, tình hình lập tức biến đổi. Nên biết “thiên linh cái” là một trong những tử huyệt quan trọng của thân thể, bình thường bị người khác đánh trúng sẽ bị thương nặng, huống hồ là Quan Thất có tuyệt thế thần công, sức mạnh vô biên.
71 Khi đó, Quan Thất chân khí rẽ nhánh, đã tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nửa điên nửa cuồng. Y thường xuyên nhìn thấy trên trời có “chim lớn lượn vòng kêu ù ù”, lại nhìn thấy dưới lòng đất có “rắn chạy nhanh kêu ầm ầm”.
72 Đêm trăng sáng. Trên mái cong. Thiết Thụ Khai Hoa, Kinh Đào Thư Sinh, còn có Hắc Quang Thượng Nhân, đối đầu với Quan Thất ngớ ngẩn điên cuồng. Lúc này Quan Thất đã phát ra một chỉ về phía hán tử cao gầy che mặt Trương Liệt Tâm.
73 Quan Thất chỉ có một tay. Trên tay y không có đao, cũng không có kiếm. Nhưng y sử dụng đích xác là đao, thật sự là kiếm. Đó là đao gì? Kiếm gì?Y sử chính là Thủ Đao, Cách Không Tương Tư đao.
74 Quan Thất một người đánh ba người. Y dùng Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi vây khốn Ngô Kinh Đào, khiến Ngô Kinh Đào lo chỗ này hỏng chỗ kia, nhiều lần gặp phải nguy hiểm.
75 Hắc Quang Thượng Nhân rơi xuống. Quan Thất lại đột nhiên bay lên, sau đó nhanh chóng trầm xuống, như ưng như cắt, phảng phất tiên thiên cương khí của bản thân y cộng thêm Hắc Quang thần công của Chiêm Biệt Dã đã khiến cho lực lượng của y tăng lên gấp bội, càng cường càng liệt.
76 - Nàng rơi vào tay hắn. Khi Địch Phi Kinh nói câu này, mắt nhìn về phía Dương Vô Tà. Lúc y nhìn về phía Dương Vô Tà, Dương Vô Tà cũng vừa lúc nhìn y. Y hiểu rõ một chuyện.
77 Quan Thất dùng một tay chụp vào tóc Dương Vô Tà. Chụp một cách hung hăng, cũng chụp một cách ngông cuồng. Y ra tay cũng quang minh chính đại, giống như người nào cũng không né được, không tránh được, thậm chí không thể né tránh.
78 Y dùng một đao chém vào tay Quan Thất. Đao thật nhanh, đao thế đột ngột. Quan Thất chỉ có một tay, đương nhiên không muốn một cánh tay duy nhất còn lại này bị bất cứ thương tổn gì.
79 Dương Vô Tà không chết, bởi vì bên cạnh y còn có một người. Tôn Ngư. Tôn Ngư vừa thấy Quan Thất ra tay với Dương Vô Tà, hắn đã biết trận này khó tránh khỏi, bản thân mình cũng khó tránh khỏi.
80 Đao mang theo chỉ kình bay tới. Chỉ kình dẫn dắt đao. Vô Tình làm thế nào tránh khỏi một đao này?Chỉ có trời mới biết. Bởi vì Vô Tình không tránh. Nhưng y cũng không chết.