301 Nếu chỉ cần có gan chỉ trích, bất kể thật hay giả, đều có thưởng! Nghĩa là bọn họ có thể không cần chứng cứ mà chửi ngươi, thì ngươi cũng sẽ không bị trừng phạt… Cho nên các Ngôn quan của triều Tống giống một đám sói, tìm tật xấu khắp nơi.
302 Đợi Trần Khác tạ ơn đứng dậy, Lý Hiến lại lấy ra một ý chỉ nữa, cười nói: - Đông Dương bá đừng vội, còn có Thánh chỉ. Người Trần gia đành phải thi lễ một lần nữa, nghe tuyên: "Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, Tập Hiền điện Tu soạn Trần Khác, phụng mệnh xuất cảnh liên kết đồng minh.
303 Trên quan đạo, trong hương xa, thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua cửa sổ mà hỏi. Đây vốn là một chuyện tốt đẹp nhất trên đời. Trần Khác nghe vậy cười ha ha nói: - Vu Sơn mười hai đỉnh, mây dày đặc, sương mù mờ mịt, tiểu sinh từ trên trời giáng xuống.
304 Kinh diên: là buổi nói chuyện ở Ngự tiền mà Hoàng Đế thiết lập để đàm luận kinh sử từ thời Hán Đường đến nay. - Sói chứ sao nữa. Vẫn là A Nhu thông minh… - Nguyên Trạch.
305 Dù là như thế, Trần Khác nói như vậy vẫn khiến cho quan lại kinh hãi, đây là thế giới quan đã đến hồi sụp đổ. “Thượng thư” là một quyển sách ghi chép lại văn hiến bốn đời hoàng thất Ngu, Hạ, Thương, Chu, tư liệu ban sơ nhất về tam đại đều xuất xứ từ “Thượng thư”.
306 Nghia nam hoa là tên khác của cỏ huyên Đây cũng là điều Trần Khác lo lắng nhất, bởi vì hắn nhớ rõ trong lịch sử lão nhân này chết trên đường về, nếu để cho lịch sử tái diễn… khoản nợ này thế nào mình cũng phải gánh chịu.
307 Bái trăng xong rồi, mọi người trong nhà liền đều trở về nhà nghỉ ngơi. Trần Khác ôm eo nhỏ nhắn của Đỗ Thanh Sương, nhìn ánh trăng tròn vàng óng giận dữ nói: -Ngày lành tháng tốt, quang cảnh đẹp như vậy mà không làm gì thật là không nên.
308 Cuối cùng vẫn là Liễu Nguyệt Nga tính tình thẳng thắn, mở miệng nói trước: - Tỷ tỷ… - Phù… Tiểu Muội che miệng cười nói: - Ba năm trước đây, chúng ta nói chuyện ở lễ mừng năm mới, tỷ còn nhiều tuổi hơn muội đó.
309 Tuy triều đình không thích những nhà ăn bổng lộc tranh giành lợi ích với người dân nhưng xã hội đã bị thương nhiệp hóa rồi, chỗ nào cũng có con cháu của thương nhân lên ngôi.
310 Cho dù dân chúng ở Biện Kinh đều biết rằng thành phố siêu cấp với hàng triệu nhân khẩu đều dựa vào thủy vận liên tục không ngừng mới luôn luôn duy trì được sức sống và sự phồn vinh.
311 Trần Khác cũng không so đo với đòn đánh úp của tên tiểu tử này, trái lại có chút thất vọng. Nam nhi triều Tống quả thực là không đủ tâm huyết bị chính mình đùa giỡn lâu như vậy mà chỉ có một tên này có gan đứng lên cởi bỏ bất mãn… Phóng vấn xong mười bảy võ sinh rồi, Trần Khác cũng nên đi.
312 - Phụ thân. . . Triệu Tông Ý thất thanh nói: - Còn lâu chưa tới chuyện này mà. . . - Đúng vậy phụ thân. Triệu Tông Thực cũng đau khổ khuyên bảo: - Bây giờ tình hình rất tốt, hay là chúng ta bàn bạc kỹ hơn nhé.
313 * Vật tượng tiêm vô ẩn: nghĩa là “ảnh vật nhỏ bé vô ẩn”, một câu trong bài thơ “Sơn kê vũ thạch kính” của Thôi Hộ thời Đường, chủ yếu tả cảnh vật, cách dùng từ điêu luyện và mới mẻ.
314 * Cầm tình chích tự mê: nghĩa là “cảm tình của chim muông chỉ tự say mê”, là câu tiếp theo sau “vật tượng tiêm vô ẩn” trong bài “Sơn kê vũ thạch kính” của Thôi Hộ, hai câu là hai vế đối nhau.
315 Vấn cừ ná đắc thanh như hứa: Xin hỏi nước trong hồ này sao lại trong thế? Tiếng Trung cổ đại không có các kí hiệu, dấu câu. Nhưng khi đọc thì yêu cầu ngữ khí phải trôi chảy và hiểu đúng nghĩa của câu văn, tất nhiên là cũng cần chú ý khởi – thừa – chuyển – hợp câu văn (tức là mở đầu – tiếp mạch – chuyển ý – kết hợp lại giống như lập dàn bài, mở bài, thân bài, kết luận của Việt Nam).
316 - Con số có lớn thế nào thì cũng đều là của cải của cá nhân ngươi, nếu không lưu thông. . . thì đó là phế liệu, không dùng được. Chỉ có tiêu hết nó, của cải mới có thể phát huy tác dụng của nó.
317 Triệu Tông Tích vẫn còn đang nói, chợt nghe được trên lầu Tuyên Đức muôn chim cùng hót. Lập tức tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên giữa không trung, Loan Phượng tụ tập bay liệng, nếu không phải trời đông giá rét thì mọi người nghỉ rằng, nơi đó có muôn loài chim đang tề tụ kêu hót.
318
319 Không ngoài dự liệu, lúc vào triều liền có lớp lớp quan Ngự Sử đứng ra hỏi, có phải đêm qua cửa cung lại mở ra. Trước mắt bao nhiêu người, Triệu Trinh đành phải gật đầu.
320 Lương Hoài Cát biết, lần này ra đi là âm dương cách biệt, không khỏi lưu luyến nhìn nàng một cái. Ai ngờ cái nhìn này lại khiến công chúa bừng tỉnh lại, lớn tiếng kêu lên: - Ai dám dẫn y đi ra khỏi cửa này, ta sẽ chết cho các ngươi xem! “Bốp” một tiếng, trả lời nàng là một cái tát thật mạnh của Hoàng thượng.