321
322 - Vi thần vốn đoán rằng trong một trăm năm trở lại đây, hoạt động vui chơi giải trí tại thành Biện Kinh giống như một vườn hoa cũ kỹ. Hiện giờ cuối cùng cũng có thứ mới mẻ, đám phú hộ tất nhiên vui mừng ủng hộ rồi.
323 ‘Cách vật” chính là truy đến cái lý cuối cùng của sự vật. Cho rằng trên từ vũ trụ thiên địa dưới đến những vật nhỏ như cọng cây ngọn cỏ hay côn trùng nhỏ nhất, đều có “lý”, cũng cần phải “cách”, “lý” của vật hiểu càng sâu, ta cũng sẽ hiểu được càng rộng.
324 Nhưng ở một phương diện khác, y không hiền lành đến như vậy. Một Tàng Ngoa Sủng không cho phép bất kỳ ai tiếp cận đến cháu ngoại bảo bối của hắn, được biết Lý Lượng Tộ để cho hai nhũ huynh lén lút ra ngoài để tìm hiểu tình hình, lão không chút do dự mà ra tay sát hại, còn giết hết cả nhà bọn họ.
325
326
327 Lẽ nào trong những sĩ phu nằm ngoài triều đình không có một ai có đủ tri thức để nhìn ra biến số trong thể cục này sao? Nghĩ vậy, hắn không thể không khâm phục cái tên Vương Bàng kia, có thể tạo ra chuyện này mà không để lộ một dấu vết nào, đúng là người xấu luôn luôn trá hình… Trong lòng rối như tơ vò, hắn đâu còn tâm tư đọc sách nữa, ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài trời đã tối, bèn gọi thắp đèn lên.
328 Giữa muôn hoa, đình đài nước chảy, chủ nhân thiết yến tiệc, đầu tóc quần áo đều ngát hương thơm, các kỹ nữ bắt đầu gảy đàn, vừa hát vừa nhảy múa, tiếng ca hát cùng cánh hoa tung bay trong gió, thấm vào tận trong tâm đám sĩ phu.
329 Trước cuộc thi một ngày, sáu người giám khảo mỗi người ra một đề. Trần Khác tuy cũng là giám khảo, nhưng với cuộc thi ở cấp độ này, đội hình giám khảo cũng đủ doạ chết người rồi, thế nên không tới lượt hắn ra đề.
330 - Không thể bỏ qua cho tên Tư Mã Quang đó! Hàn Kỳ lấy lại bình tĩnh rồi mới hỏi: - Ngươi có chủ ý gì? - Thuộc hạ có biện pháp này, coi như là một hòn đá ném hai con chim, ngăn cản cơn sóng dữ.
331 - Đừng cười trên nỗi đau của người khác. Vương Ngạn Phụ xì một hơi: - Đợi lát nữa ngươi cũng chẳng cười được đâu! - Tiện nhân Vương Thiều nhỏ giọng. - Người chim Trần Khác lập tức phụ họa.
332 - Ngạn Quốc huynh đừng quá lo lắng. Hàn Kỳ cười thoáng một cái khó nắm bắt: - Không tới hơn tháng nữa, Hoàng thượng sẽ đoạt tình khởi phục, gánh nặng này vẫn đặt trên vai huynh trưởng thôi! Buổi sáng khi Hồ Ngôn Đoái đến truyền chỉ an ủi, trong lời nói của Hoàng thượng đã ám chỉ sẽ khởi phục, đây cũng là lẽ thường, Phú Bật cũng cảm thấy đương nhiên.
333 - Khụ khụ…Văn Ngạn Bác thiếu chút nữa thì nhịn đến chết, vội mượn trà che đi sự bối rối. - Hiền đệ. Phật Bật cười nhìn ông ta bối rối, chậm rãi nói:- Ngu huynh hỏi đệ một câu, đệ cần phải thật tâm trả lời!- Ngạn Quốc huynh xin cứ nói.
334 Văn Ngạn Bác nghe được như đứng trên đống lửa, không phải mình cũng là một trong số đó sao…- Xem triều cục hiện tại, nếu lập Khánh Lăng Quận Vương làm Thái Tử thì mọi chuyện không có trở ngại, lòng người dễ ổn, không đến mức sai lầm.
335 Nghe nói chẳng phải Văn tướng công là hướng về phía Hàn tướng công sao?Đây là nghi vấn của phần lớn quan viên đã dựa vào Triệu Tông Tích:- Tại sao đảo mắt một cái đã trở mặt rồi?- Hẳn là hiểu lầm rồi, phỏng chừng trước đó cũng không có liên kết gì.
336 - Đông cung thực ra cũng có thể xây dựng xong rồi!Hàn Kỳ trầm giọng nói:- Bảo chư quan hạ biểu đi!- Vâng!Hàn tướng công ra lệnh một tiếng, công trình Đông cung kéo dài đã lâu liền tuyên cáo đã xong!Hai tháng trước, chư quan đã viết xong hạ biểu, đương nhiên rất nhanh đã đưa lên rồi.
337 - Nhưng Quả nhân còn chưa chọn được ai. Triệu Trinh lắc đầu nói. - Hoàng thượng định bội ước sao?Hàn Kỳ nổi giận đùng đùng nói:- Chư quan sẽ nghĩ, hai năm qua vẫn bị Hoàng thượng đùa như khỉ, chẳng phải sẽ thất vọng đau khổ thấu xương!- Vậy ngươi chọn cho Quả nhân đi!Triệu Trinh cũng nổi nóng.
338 Không ngờ lão vừa uy hiếp Hoàng đế! Hơn nữa lại là vị Thiên tử Đại Tống tại vị hơn bốn mươi năm!Nhìn khắp sử thư, một ngàn năm nay, số người dám làm chuyện này không vượt quá mười người, trong đó nổi danh nhất là Tào Tháo.
339 - Còn một nguyên nhân nữa. Văn Ngạn Bác thấp giọng nói:- Chân Tông Hoàng đế từng đưa Triệu Doãn Nhượng vào cung, về sau lại sinh ra Thánh Thượng bèn đuổi ra ngoài.
340 - Hai trận này đều là bình định nội loạn, không phải là mở mang bờ cõi cho Đại Tống ta. Công lao lớn hay không lớn, không phải nhìn vào đánh lớn hay không, thu hoạch nhiều hay không, mà là phải xem chấm dứt được bao nhiêu nỗi đau, tránh được bao nhiêu tổn thất.