281 Nhưng những lời lẽ này đã chạm tới phạm trù quyền lực mẫn cảm nhất của Hoàng đế. Bất cứ hành động nào dùng vũ lực để nâng cao địa vị đều bị coi là mưu đồ bất chính.
282 Cái gì? Ngươi nói có thể cướp lại đất, nữ tử và tài sản, ngươi đùa gì vậy? Đất đai nước Liêu chúng ta gấp năm lần triều Tống, lấy một vùng đất đai rộng lớn như vậy để cung cấp cho đám người ăn rồi chờ chết này sao.
283 - Cô ta và nàng nói giống hệt nhau, cô ta nói rằng, “con hi vọng chàng có thể gặp được con, có thể ở bên con, dù chỉ là trong khoảnh khắc, dù chàng chỉ nói với con vài câu…”Giọng nói, khả năng biểu đạt vô cùng phong phú của Trần Khác đã đẩy sự si tình của cô gái lên đến cực điểm.
284 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
285 Thời gian sau đó, người Tống không chỉ ngăn cản được các đợt tấn công của đối thủ, mà còn phát động được mấy lần phản kích có uy hiếp cực lớn. Đáng tiếc không phải là không sút bóng nhiều mà do vận may không tốt, vài lần đánh trúng vào ván cửa, mà không chui vào lưới… Nhưng hơn chục nghìn người Liêu ở trên sân nhìn xem trận đấu, đều rơi vào trạng thái lo lắng đề phòng.
286 - Trở về phòng ngự! Trần Trung hét lớn nhắc nhở đội viên. Thời gian còn đủ để đối phương tấn công một lần cuối. Mà chiến mã của Trần Khác đã mệt mỏi hết sức, không thể chiến thêm một lần nữa.
287 - Trần học sĩ. Da Luật Hồng Cơ nói với Trần Khác: - Đã lâu nghe học sĩ tài danh rất cao, là đệ nhất tài tử Đại Tống. Hoàng hậu nhà ta là đệ nhất tài nữ Đại Liêu, chi bằng các người hợp tác làm một bài thơ ca tụng một chút về phong thổ của Đại Liêu ta, thế nào? - Hoàng thượng.
288 - Lão phu tử, báo cáo có thể viết lưu tình mà. Lúc sắp chia tay, Trần Khác hướng về phía Triệu Biện cười nói: - Mười vò rượu Tiên lộ thế nào? Đại Tống có kỷ luật ngoại giao, nhưng phàm đi sứ về, sứ đoàn mỗi người đều phải ghi chép những điều tai nghe mắt thấy thành báo cáo, nộp cho triều đình thẩm duyệt.
289 - Hay là từ từ rồi đi. . . . Chỉ cần nghĩ tới nét mặt già nua u ám của Tô Lão Tuyền kia, đầu của Trần Khác liền lớn như cái đấu. - Đúng rồi. Tào thị lại nhìn Trần Thầm nói: - Nhị Lang, hình như ngươi cũng muốn cưới Bát Nương nhà lão đúng không? Trần Thầm ho nhẹ một tiếng, xấu hổ cười nói: - Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên chút đấy.
290 Vậy đành phải nhắm vào hành chính và quân sự mà khai đao. Khánh Lịch tân chính của Phạm Trọng Yêm vung đao vào quan lại vô dụng của triều đình, hy vọng có thể cắt giảm chi tiêu hành chính.
291 - Ha ha…. Trần Khác cười, đánh giá của thằng cha này rất là thú vị, liền nói rằng: - Âu Dương công thì sao? - Minh chủ văn đàn mở ra vận mệnh hàng nghìn đời, nhưng chúng ta không bàn luận về văn học.
292 Tài hoa hơn người của Tô Thức cũng đã đưa y tới một cuộc tình ngoài giá thú bí mật. Trong đám huynh muội ở Vương gia có một cô gái nhỏ tuổi nhất gọi là Nhị Thập Thất Nương, sau được Tô Thức đặt tên cho là “Nhuận Chi”.
293 - Tuy thế loại sen này khi nở rất đẹp, đây là loại lầu tử hoa. Tô Thức vừa cười nhìn xung quanh vườn hoa nói: - Khu vườn có mạch khí nhiều, lúc nở hoa chắc chắn rất đẹp.
294 - Thơm quá đi mất… Lúc này một thanh âm vang dội vang lên ở cửa lớn. Mọi người quay lại nhìn thì thấy một hòa thương mập mạp, quần áo tả tơi nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt trong trẻo, khí độ bất phàm…Được rồi, chắc chỉ có Tô Thức thấy thế thôi.
295 - Nhưng không thấy Phú tướng công có động tĩnh gì cả? Triệu Tông Tích lắc đầu nói. - Ôi, đây chính là quân tử. Tư Mã Quang than nhẹ một tiếng nói: - Đạo làm thần tử, tối kỵ nhất là bằng mặt không bằng lòng, Phú tướng công là một gương tốt của thiên hạ, chưa bao giờ khiêu chiến với thánh chỉ.
296 Thật tốt quá! Triệu Tông Tích vui mừng quá đỗi, nói: - Nhóm tướng công cũng sắp đến rồi, chúng ta khẩn trương đi vào thôi… Bên trong Ngự Đường, tâm tình Triệu Trinh không tệ, khí sắc cũng đã khá nhiều… Một là do gặp được việc vui tinh thần sảng khoái, hai là Triệu Trinh gần đây không cần hao phí ‘tinh’ lực, thể chất theo đó mà tốt lên.
297 - Một gã cấm quân, mỗi tháng được cấp lương thực hai thạch, một năm được cấp tiền quân lương năm mươi quan, một bộ áo bông đơn, tám cân muối, năm trăm cân than, cùng các danh mục ban thưởng khác… Không tính khôi giáp, ngựa, chỉ tính tiền lương, thuốc men, ban thưởng, một năm ước chừng một trăm năm mươi quan dùng để nuôi dưỡng một cấm quân.
298 Giữa Lạc Dương và Khai Phong chỉ có bốn trăm dặm. Đường đến dịch trạm rất ngắn, sáng đi chiều đến. Hôm nay là một ngày mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm. Triệu Trinh đang ở bên trong Ngự Đường, các tướng công thì đang an bài cấm quân đi điều tra chỗ trống… Có rất nhiều chỗ trống được điều tra ra như vậy, không thể nào chỉ cắt giảm là xong, còn phải bổ sung thêm người, làm khôi phục sức chiến đấu của cấm quân.
299 - Ah… Địch Thanh gật đầu nói: - Lát nữa phu nhân nói với ta một chút mấy nhà đó. Để thừa dịp thời gian này ta ở trong kinh quyết định luôn a. - Phụ thân.
300 Ngày hôm đó, bên trong Nhập nội Nội Thị Tỉnh có ba mươi sáu tên hoạn quan bị trượng hình đánh chết, Hoàng thành ti đánh chết năm tên hoạn quan, quan quân ba gã, sĩ tốt tám gã… Thật ra trước tiên đem bọn chúng sung quân đến vùng biên cương rồi âm thầm giết cũng tốt, nhưng Địch Thanh và Lý Kế Hòa đều cho rằng, người trong và ngoài cung cũng đã có rất nhiều tâm tư riêng rồi.