341 Bất kể thế nào, để cho Văn Ngạn Bác can thiệp vào, chuyện Triệu Tông Thực một mình đại diện Thiên tử ra ngoài nghênh đón cũng xem như thất bại. Cuối cùng, Hoàng thượng chọn ba phải thần công, mệnh ba huynh đệ Tông Thực, Tông Ngạc, Tông Hữu làm Phó sứ, Văn Ngạn Bác làm Chính sứ, đại diện Thiên tử ra ngoài nghênh đón.
342 - Một là một, hai là hai. Vương Bàng chau mày nói:- Ta biết, không có Văn Ngạn Bác sẽ thua không thể nghi ngờ. Nhưng đối với chúng ta mà nói, chuyện Điện hạ đăng cơ không phải lớn nhất, mà là chuyện cha ta được phong tướng!Y hạ giọng:- Văn Ngạn Bác là dựa vào Lạc đảng, cả đám đó đều ình là hủ nho thượng vị, thử hỏi đảng tân học của ta còn có thể sống yên ổn sao?- Nguyên Trạch, bây giờ không phải lúc để nội chiến.
343 - A! Với sự dũng cảm không sợ trời không sợ đất của Chương Đôn, cũng không khỏi sởn tóc gáy… Tâm cơ và nghị lực của Triệu Doãn Nhượng, e là trong lịch sử đều là hiếm gặp? Tiếp theo không cần nói nhiều nữa, thủ đoạn giúp đỡ lúc đầu Triệu Doãn Nhượng không thể để lộ ra ngoài.
344 - Ca ca yên tâm. Triệu Tông Hán lại ngẩng cao đầu, mắt đỏ hoe nói: - Bây giờ mới biết, lúc trước đệ bị đày đi Duyên Châu, là lão ở sau lưng bày trò quỷ này! Đệ tìm lão báo thù là lẽ đương nhiên, dám làm dám chịu, cũng không động đến các huynh! Để y ồn ào, không khí trong phòng lại có chút náo nhiệt lên.
345 - Tướng công tại sao có thể nghĩ như vậy chứ? Văn Ngạn Bác lắc đầu nói: Thân vương vốn là phải thưởng xe ngựa, áo long cổn mũ miện, nhạc cụ, châu báu nhà cửa.
346 Đám quan sai phủ Khai Phong đều là thuộc hạ của Trần Hi Lượng nên đều nhận ra Trần Khác và Triệu Tông Cảnh, không ai dám lỗ mãng, vội bái chào rồi nói: - Thì ra là tiểu vương gia, Trần học sĩ, chúng tiểu nhân hữu lễ.
347 - Đâu có, đâu có, ta mới là hồ li. Triệu Tông Cảnh khiêm nhường, không truy vấn nữa. Thực ra đám quan nha phủ Khai Phong thực sự đã khiếp sợ. Nhưng người mà bọn họ sợ không phải là Triệu Tông Cảnh mà là Trần Khác! Khác với Tri phủ Khai Phong tựa như đèn kéo quân, quan sai trong phủ cả đời không xê dịch.
348 - Hừ, chọc giận lão tử, gây rối đại lễ cho rồi. Thập ngũ đệ Triệu Tông Cầu của Triệu Tông Thực buồn bực nói: - Cho mọi người cùng ăn súp trứng! - Thập ngũ đệ im đi! Triệu Tông Thực trừng mắt nhìn y, nghiêm túc nói: - Hôm nay là đại lễ của Triệu Tông Tích, đệ đàng hoàng cho ta một chút! - Được rồi, được rồi, trở về giáo huấn lại.
349 Văn Ngạn Bác đỡ lấy y cười nói: - Vương gia trên người còn mang giáp trụ, không phải toàn lễ, hoàng thượng vẫn đang đợi, xin mời ngài lên ngựa vào thành! Vừa nói xong Triệu Tông Hữu dắt tới một con tuấn mã trắng như tuyết, chính là con “Ngọc Tiêu Dao” mà hoàng thượng thích nhất.
350 Triệu Tông Phác và Triệu Tông Cầu còn ở đó phối hợp gây huyên náo, nhưng chỉ cần không phải là kẻ điếc và thằng ngốc đều có thể nghe ra lời này căn bản không phải là khen ngợi, mà là châm chọc trắng trợn! Triệu Tông Ngạc và Triệu Tông Tích ngồi chung một bàn, sớm đã nghe thấy có gì không đúng, thấy hai người càng nói càng khó nghe, lại thấy thần sắc Hoàng thượng khẽ biến, liền muốn đứng dậy đổi đề tài, tránh gây ra chuyện quá lớn.
351 Y biết, đám người này sở dĩ đều buồn bực mà không nói gì chủ yếu là vì không tin mình, sợ sẽ bị mình quay đầu, nên trước tiên phải xóa đi sự nghi ngờ của bọn họ, vì thế y cười vang nói: - Sao lại không động đũa, chê tay nghề đầu bếp của phủ ta quá kém sao? - Không phải vậy, cho dù ngươi có bày ra một bàn long gan tủy phụng chúng ta ăn cũng không thấy ngon.
352 Triệu Tông Tích chuyển câu chuyện, nghiêm trọng nói: - Ngược lại còn phải tính sổ với ngươi. - Đệ đệ…. Triệu Tông Hội vội vàng dùng ánh mắt khuyên can, nhưng Triệu Tông Tích không để ý tới.
353 - Giày vừa hay không chỉ có chân biết. Triệu Tông Tích ngẩng đầu nói: - Giày không vừa chân có thể không đi. Hôn nhân không hợp cũng có thể… tách biệt.
354 Vì phòng ngừa xảy ra tình trạng này, các quan viên ước hẹn đến ngân đài Thông chính ti, sau khi trình tấu chương ra về, Thiên chương các Đãi chế Hồ Tông Dũ nói với mọi người: - Quốc gia dưỡng sĩ vì muốn gìn giữ sự vững vàng, bao năm qua, vô số người thượng thư xin lập Thái tử, nhưng ngôi vị Thái tử cho đến giờ vẫn bỏ trống, vậy là sao? Có nghĩa là không vững vàng, đấu tranh bất lực đấy! Hôm nay ta không chỉ thượng thư là xong, còn phải cố gắng hơn, không có được minh dụ của Hoàng đế thề không bỏ qua! Mọi người nghe vậy rất đồng tình, thở dài: - Chỉ hận quan vị thấp kém, không thể tới thẳng Ngự tiền! Trong các cuộc đấu tranh, từ xưa đến nay đều là quan viên trẻ tuổi đảm nhiệm cảm tử quân, các đại quan sẽ không dễ dàng tỏ thái độ, lần này cũng không ngoại lệ.
355 Triệu Tông Tích nghe một lúc thấy hơi nhức đầu, trong lòng tự hỏi, đấu không lại quan văn còn muốn tìm quan văn hỗ trợ? - Một là giữ cân bằng. Đây là sự tinh túy của hệ thống quan viên Đại Tống ta.
356 Kết quả là hễ là người dỡ bỏ chướng ngại vật, quay về đều ăn no gậy, sau đó bị đá khỏi nha môn, đập vỡ bát cơm. Vì thế, tám trăm sai dịch của phủ Khai Phong bị đuổi đi một nửa, các đầu mục lớn nhỏ không còn một mống.
357 -Cái gọi là “dục tốc tắc bất đạt” (nóng vội thì không thành công) chính là đạo lý này. Tô Triệt cười nói: -Tuy nhiên nếu để ta hạ ván cờ này, thì đầu tiên sẽ khiến Hàn tướng công ra khỏi kinh thành.
358 -Vậy y đâu? Triệu Tông Cầu lớn giọng hỏi: -Ai thấy Chu Hắc Thất? Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đều không biết người này đã đi đâu rồi. -Là ai cõng ta ra ngoài? Mạnh Dương nghiêm mặt hỏi, trông không giống dáng vẻ của người muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng mình.
359 -Hai người vừa nói vừa đi xa, bần tăng sợ bị phát giác, hơn nữa cũng nghĩ ra gã là ai rồi nên không đi theo nữa. Huyền Ngọc lại nói. -Ai? -Chương Đôn.
360 -Nhi thần khẩn thiết xin người đừng xem…. Triệu Tông Tích cúi đầu nói. -Vì sao lại không xem? Triệu Trinh lạnh lùng hỏi. -Nhi thần sợ xem rồi, không biết nên trả lời phụ hoàng thế nào.