381 - Sức tưởng tượng của Học sĩ quả là thiên mã hành không… Tiêu Phong cố tự trấn định lại, cười khan: - Nào có nhân vật nào lớn hơn cả Triệt Vương Điện hạ? - Như vậy, vậy làm phiền các người tự hạ vũ khí.
382 - Ách… Râu quai nón cảm thấy mình há miệng mắc quai, mới căm giận khoát tay: - Cút cả đi! - Tra Thứ. Liếc Da Luật Ất Tân một cái, Tiêu Phong đánh bạo nói: - Ngài không thể nói như vậy, nếu không sẽ lộ tẩy đấy.
383 Suy nghĩ một chút, y lệnh cho người dẫn Trần Trung đi ăn cơm, còn mình thì đổi triều phục sai người chuẩn bị xe vào cung. - Vương gia, cửa cung đã khóa từ lâu… Thái giám ngoài Hoàng thành nhắc nhở.
384 - Phương án thứ nhất không tốt. Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nói: - Tuy hiện tại hai nước là láng giềng hữu hảo, nhưng căn bản vẫn là địch quốc. Từ khi Thạch Kính Đường cắt đất nhường Yến Vân, người Hán đã bị người Liêu ức hiếp thảm rồi.
385 Nếu là người chuyển lời… thì cũng không cần lo lắng rồi, chỉ cần chờ y truyền lời nốt là có thể an tâm lên giường ngủ. Ngày hôm sau, Trần Khác lại tiếp tục đến sứ quán tiếp khách, Tiếp Bạn Sứ cũng được, Quán Bạn Sứ cũng thế, kỳ thật chính là cùng ăn cùng chơi cùng nói chuyện phiếm, thật sự là một việc dễ chịu nhất.
386 - Hừ… Không nhìn mặt phật cũng nên nể mặt tăng, Trần Khác giận giữ thu tay lại. Xuống tầng chín, Tiêu Phong đã bị đám thị vệ khống chế được. Thấy Trần Khác bình an vô sự xuống dưới, Tiêu Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười châm biếm nói: - Học sĩ thật đúng là cẩn thận, không ngờ một quan văn tứ phẩm của Đại Tống, hộ vệ bên cạnh lại lợi hại như thế này.
387 Trên đường không nói một lời nào, lên thẳng xe lao đến sứ quán của nước Liêu, Trần Khác mới nhỏ giọng nói: - Ngày khác xin mời vương gia tới làm khách, lần đó để cho nàng cùng đi với.
388 Còn một nhóm nữa đó là những người dụng tâm hiểm ác, bởi vì viện Trí Tuệ có mối quan hệ mật thiết với Trần Khác, bọn họ mượn cớ công kích viện Trí Tuệ để đạt được mục đích lật đổ Trần Khác.
389 - Nàng làm sao vậy? - Thực ra ta cũng không muốn như vậy… Trần Khác vỗ nhẹ sau lưng nàng. Tiêu Quan Âm lại khóc nức nở lên: - Mười bốn năm gả cho y, ta chưa bao giờ không toàn tâm toàn ý tới cuối cùng.
390 Đoàn người Liêu rời khỏi đây đã lâu, Trần Khác vẫn đứng ở đó. Trời đã chạng vạng tối, ở xa đã không còn nhìn thấy rõ, nhưng dường như hắn vẫn còn nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo có thêu hình phượng và chiếc váy màu đỏ, giống như phi tử của thần tiên… Hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhìn sang bên cạnh, thấy Trần Trung đứng đó dường như rất lâu rồi.
391 Việc này không có ai ngăn cản cả, bởi vì sau đại lễ sẽ có trọng thưởợng, bá quan văn võ không chỉ được thưởng tiền, mà còn nhận được nhiều ân huệ khác.
392 Ngô Tông trợn tròn mắt, đành phải cúi đầu quỳ xuống. , Y vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh báo của hoàng đế Liêu quốcnước Liêu, đàánh phải nén lòng lại mà nhanh chóng lui xuống phía hành lang điện Tập Anh điện.
393
394
395
396
397
398
399
400
 
    Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50