101 Ngụy Thừa Đức tự biết nói lỡ, nét mặt đỏ lên, khái hai tiếng nghiêm mặt nói: “…Lão phu chỉ là nghe nói, nghe nói mà thôi. ”Phương Tranh cùng Phùng Cừu Đao thức thời gật đầu: “Hiều rồi, hiểu rồi.
102 Phương Tranh không kiên nhẫn nói: “Tốt lắm, tốt lắm, không cần gào lên nữa, mọi chuyện có tin hay không tùy ngươi. Muốn giải dược phải không? Cứ chờ đó đi.
103 Lúc này Lễ Bộ phái ra quan viên cũng lục tục tới, mọi người gặp mặt hàn huyên một trận, trong quan viên cũng có người giống như Phương Tranh muốn tìm chỗ nghỉ ngơi tạm nơi ven đường, có thể khi họ thấy được cả ba vị đại nhân chủ sự đều phải đứng dưới ánh nắng chói chang, chúng quan viên cũng không thể không biết xấu hổ chạy đến đứng ngay chỗ râm mát.
104 Chiến sĩ hai bên ngưng thần cảnh giác nhìn chăm chú vào đối phương, trong tay nắm chặt trường mâu hoặc loan đao, chỉ đợi mệnh lệnh ban ra, lập tức cuộc chiến ngoài cửa kinh thành Hoa triều sẽ triển khai, không chết không ngừng.
105 Ngũ phẩm Tán Kỵ Thường Thị Phương Tranh, vào thời gian nghênh tiếp sứ giả Đột Quyết, không ngờ ở ngay bên ngoài cửa thành làm trò trước mặt quan viên và bách tính, giết ngựa của sứ giả Đột Quyết, đồng thời hạ lệnh quân sĩ rải khô máu của hai trăm con ngựa khắp quan đạo.
106 Dẫn hai đám người Đột Quyết ném ở dịch quán, để cho quan Lễ Bộ phụ trách tiếp đãi sứ giả, Phương đại thiếu gia thản nhiên phủi mông bỏ đi. Những ngày gần đây cuộc sống thường ngày của Phương đại thiếu gia cũng không ổn định cho lắm, tục ngữ nói “một quan tiền cũng có thể bức từ anh hùng hảo hán”, chuyện tình khiến cho nam nhân không thấy thoải mái, hơn phân nửa có liên quan đến chuyện tiền bạc.
107 Khi Phương Tranh chạy tới dịch quán thì thế lửa đã được dập tắt, bất quá dù đã dập cũng không sao, bởi vì những cái cần đốt trên cơ bản đã đốt xong, chỉ còn lại một mảnh thê lương đổ nát còn bốc lên khói xanh, trong không khí phiêu tán mùi khét nồng nặc.
108 Trên đường về nhà, Phương Tranh vừa đi vừa nghĩ, đến tột cùng là ai hại ta đây? Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lão già Phan thượng thư, tựa hồ mình cũng không đắc tội người nào khác.
109 Người này nhìn thấy ngân phiếu thì con mắt đỏ lên như vậy, còn nói đối với tiền bạc không hề hứng thú, người Hoa triều thật sự là quá dối trá, trong lòng Mặc Cúc Liên âm thầm khinh bỉ.
110 Sát thủ ca ca nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: " Cẩn thận một chút. "Phương Tranh ngẩn người: " Có chuyện gì sao?"Sát thủ ca ca lắc đầu.
111 Cúc Liên cùng Phương Tranh hàn huyên tâm sự những chuyện nhân sinh một hồi. Phương Tranh phương diện nào cùng không thông, nhưng lại không quản hắn nói đến đề tài nào, Phương đại nhân cũng đều có thể chen miệng được vào vài câu.
112 Bên trong phòng mọi người nhìn nhau thất sắc, đầu đầy mồ hôi. Mặc Cúc Liên bình tĩnh nói: " Phương đại nhân, có phải chúng ta nên tiếp tục đàm phán hay không?"Phương Tranh cười mỉa nói: " Đương nhiên, đương nhiên.
113 Trong ngực Phương Tranh không khỏi than thảm một tiếng: " Người này không phải đợi đến lúc mấu chốt này lại làm ra vẻ đó chứ?" Bình thường nhìn thấy sát thủ ca ca khoanh chân đả tọa vận khí, nhưng dưới tình hình hiện tại, sát thủ vô luận là ngủ gà ngủ gật thật sự hay đợi nước tới mới nhảy ra vận khí, hiển nhiên đều rất không hợp thời.
114 Mọi người nhìn thấy Phương Tranh đã thanh tỉnh, đều thở dài một hơi. Buổi chiều Phương Tranh được sát thủ ca ca cõng về nhà, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, mềm nhũn té xỉu trên giường, làm mọi người vô cùng sợ hãi.
115 Phương Tranh thật cẩn thận quan sát biểu tình của phụ thân, cười bồi nói: " Dạ, phụ thân, kỳ thực đã nạp lâu rồi, dường như đã được mấy tháng. . . . "Phương lão gia cười lạnh nói: " Ngươi giấu điếm cũng thật tài tình, ngoại trừ nàng ta, ngươi còn nạp mấy phòng thiếp thân rồi?"Phương Tranh vội vàng đáp:" Dạ không có, phụ thân, chỉ có một phòng thiếp thân, hắc hắc, cũng không có mục đích gì khác, nhiều khi hài nhi công việc bề bộn nàng thuận tay có thể giúp hài nhi mài mực, châm hương.
116 Đêm đã khuya, ánh đèn lồng bập bùng ở dưới mái hiên bên trong hậu điện, nhẹ nhàng lay động trong làn gió đêm, đem hai bóng người ở trong hậu viện không ngừng xao động.
117 [Phương Tranh nhìn Mặc Cúc Liên, trừng mắt: " Ngươi xác định không cần sự ví dụ của ta? Chuẩn xác đó nga. "Mặc Cúc Liên kiên quyết lắc đầu: " Phương đại nhân cứ nói thẳng là được, lão phu có thể nghe hiểu"Phương Tranh bĩu môi: " Người Đột Quyết các ngươi bình thường nói cái gì là giống thái dương trên bầu trời, cái gì giống chim diều các loại, lời nói tỷ dụ bay đầy trời, thế nào đến phiên ta thì không thể sử dụng? Đàm phán với các ngươi thật sự là có hại.
118 Phương Tranh càng nói càng cảm nhận được, chuyện này có tính tương tác cực cao, nước miếng tung bay, tiếp lục nói: " Cướp đoạt chính là việc cần một hàm lượng kỹ thuật tương đối cao, quốc sư đại nhân, nếu làm được chuyện này, thực sự sẽ hơn rất nhiều so với các ngươi thường ngày phải phơi nắng chăn dê à.
119 Tình huống bỉ nhân xem ai cường hơn, phẩm chất anh hùng cũng đã kết thúc. Người Đột Quyết bình thường ở trong chiến đấu phi thường hung hãn, thay đổi là ngày thường, Mặc Cúc Liên có lẽ đã khinh thường cười to ba tiếng, không cần suy nghĩ đắn đo, trực tiếp cự tuyệt.
120 Tiểu Ngũ thực ra thì cũng không sai, người trẻ tuổi tâm sự yêu đương, dẫn đến chỗ tối cũng là bình thường, ai cũng không thể nói hắn có lỗi. Hắn chỉ là đen đủi mà thôi, chuyện này có liên quan đến số phận.