161 Phương Tranh hồn nhiên như không cảm giác, cầm tay Phan thượng thư mang theo tiếng khóc nức nở sám hối nói: “ Lão thượng thư vì nước vì dân, làm lụng vất vả cả đời, nhưng ngài còn bị hậu bối tiểu tử như hạ quan vu tội, theo tình thật khó tha, cảnh đêm thê lương…Hạ quan thật sự đáng chết vạn lần, đúng ra không nên nói năng vô lễ, nếu chọc tức thân thể lão đại nhân, làm thế nào được? Lão đại nhân ngàn vạn lần không nên chấp nhặt với hạ quan…ô ô ô…tay lão đại nhân không nên lộn xộn a, hạ quan còn chưa nói xong…Ai nha, sức tay của lão đại nhân không nhỏ nha, khí lực so với thanh niên nhân như hạ quan còn lớn hơn nhiều…”Phan thượng thư không ngờ tới Phương Tranh còn không biết xấu hổ như vậy, ngay tại trước mặt hoàng thượng và quần thần trên kim loan điện lại làm như thế, rút tay vài lần cũng không rút được, Phan thượng thư nghĩ có điểm sượng mặt, ngay trước mặt nhiều người như vậy, lại phải thể hiện chút phong độ khoan dung của trưởng giả, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nói: “ Được rồi, việc này đừng đề cập tới nữa, Phương đại nhân, lão phu không trách ngươi là được.
162 Nhìn từ góc độ nào đó mà nói, Tiêu Hoài Viễn và Phương Tranh đều thuộc cùng một loại người, loại người tham tài háo sắc, chẳng những keo kiệt hơn nữa còn thích chiếm tiện nghi, da mặt thật dày, lấy vô sỉ làm vẻ vang.
163 Nuôi dưỡng sủng vật là một chuyện rất hợp lý, rất phù hợp, nhưng Phương Tranh vạn vạn không ngờ một công chúa lại để mắt đến hắn như vậy, đem cả sủng vật nàng nuôi dưỡng đưa vào Phương phủ, cùng hắn cộng đồng chia sẻ lạc thú nuôi dưỡng sủng vật.
164 Lưng cõng tiểu công chúa, một lớn một nhỏ hai người chuyển động cả ngày trên đường, cuối cùng bán hết hơn mười thiệp mời thật thuận lợi, mà đối tượng mua thiệp mời, đương nhiên là những phú thương tài chủ có bạc nhưng không có thân phận, từ biểu tình mừng rỡ của họ mà xem, thiệp mời giá năm ngàn lượng bạc tuy rằng giá trị xa xỉ, nhưng đối với bọn họ mà nói giá trị tuyệt đối xứng đáng, bởi vì đây là cơ hội có thể giao kết quan hệ với giai tầng sĩ tộc, chỉ cần bản thân có năng lực và thủ đoạn, sẽ không cần sầu lo không kéo được quan hệ.
165 Thực vất vả mới bắt sống được tù binh, ở dưới sự đồng tâm hợp sức của hai người rốt cuộc cũng thành công lấy được tánh mạng của hắn, chuyện này…. Quả thực cũng không phải vinh quang gì.
166 Bên ngoài thành Bắc. Lúc này đêm đã khuya, bên trong quân doanh của Thần Vũ quân, các quân sĩ trải qua một ngày huấn luyện, sớm đã chìm vào trong giấc ngủ, chỉ có nhiều đội sĩ binh tuần tra ban đêm không ngừng đi qua đi lại, trong tay vẫn nắm chặt trường mâu, ánh mắt cảnh giác dò xét khắp chung quanh.
167 Phương Tranh rời khỏi ngự thư phòng, trước khi đi nhìn sắc mặt hoàng thượng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn muốn hỏi một chút, không biết lần này trong sự kiện mưu phản, thái tử có tham dự vào hay không, dù sao Phan thượng thư cũng là lão sư của thái tử, theo thường ngày, quan hệ của hai người này vô cùng mật thiết, Phan thượng thư muốn đùa với lửa, chẳng lẽ thái tử lại thanh thanh bạch bạch sao?Suy nghĩ một hồi, tốt nhất là không nên hỏi, ngoại trừ không muốn dính sâu vào cuộc tranh giành ngôi vị của hoàng thất, hắn còn cảm nhận được hoàng thượng bị thần tử mưu phản sau lưng cho nên lão nhân gia nhìn có chút tiều tụy, Phương Tranh không muốn tiếp tục để cho hắn nghĩ mình là một người cha thất bại.
168 Nơi lịch sự tao nhã hơn bên trong Hồng Di Viên nguyên bản chỉ là một cái Bách Hoa Đình, sau này được thái tử mua về cho nên đã tu sửa thành rộng lớn hơn, để phương tiện cho hắn thiết yến khoản đãi khách quý, cái tên Bách Hoa Đình nhưng thật ra lại không thay đổi, tiếp tục sử dụng cho đến hiện giờ.
169 Theo quan niệm của Phương Tranh, trộm rượu là một việc thực phi thường phong nhã, cùng những thần thâu vô ảnh vô tung trong kim cổ giống nhau, không trộm những thứ có giá trị vật chất mà chỉ trộm những thứ có ý nghĩa về mặt tinh thần.
170 Tư Tư nghe được thái tử khích lệ, có vẻ như nàng vô cùng cao hứng, đôi mắt đẹp nhìn thái tử, trong mắt toát ra tình yêu không hề che dấu chút nào, ý mặn tình thâm.
171 Mập Mạp cứng người lại, ngay tức thì sắc mặt trắng nhợt. Bỗng nhiên hắn cảm giác mình đang tính làm gì đối với ổ khóa nhà của huynh trưởng, chuyện này nói ra nghe cũng không hay a, huống chi huynh trưởng của hắn còn là thái tử đương triều.
172 Tiêu Hoài Viễn sắc mặt khó coi. Hắn cảm nhận được lại bị Phương Tranh chơi khăm, cùng Phương Tranh quen biết cho đến nay, hắn tựa hồ chưa từng chiếm được tiện nghi qua lần nào, tên hỗn đản kia luôn luôn có thể đứng ở góc độ của người bị hại, nhưng mọi chỗ tốt đều thuộc về hắn.
173 “ Ta không hiểu, chuyện này có liên quan đến phẩm chất đạo đức hay không? Ảnh Tử chúng ta thuộc tổ chức do triều đình thành lập, tổ chức hợp pháp, một không ăn trộm hai không đi cướp, cũng không phải bàng môn tà đạo, tại sao lúc nào ngươi cũng lén lút như thế? Nói cho dễ nghe thì hành động của ngươi gọi là cẩn thận, nhưng nói khó nghe hơn một chút thì bộ dạng của ngươi giống như một tên trộm đạo.
174 Cuối cùng Phương Tranh vẫn bị hoàng thượng tức giận đuổi ra khỏi ngự thư phòng, cùng hai túi rượu kia, lúc hắn đi ra hoàng thượng còn lạnh lùng phun một câu: “ Chí sĩ bất ẩm đạo chi tuyền.
175 Sắc lệnh được bố cáo ra, kinh thành tựa như mặt hồ nước đang yên ả, bỗng nhiên bị một tảng đá lớn làm cho dậy sóng trào dâng, bá tánh thường dân trong thành hoang mang không dứt, dân chúng đều đóng cửa ở trong nhà nghị luận sôi nổi.
176 Cuộc khắc khẩu vẫn còn tiếp tục, mọi người thưởng thức Phương Tranh cùng Giang Trung Thành cãi nhau, ánh mắt cũng không ngừng liếc hướng hoàng thượng.
177 Bên trong ngự thư phòng. Phương Tranh cười trông thật nịnh bợ, lông mày cùng ánh mắt chen chúc nhau thành một đoàn, nhìn bộ dạng này của hắn, nếu ai không nói hắn là gian thần, người đó quả thực không có lương tâm.
178 Ngày 15 tháng 10, ngày hoàng đạo, có thể cưới hỏi, có thể xuất môn. Trời còn chưa sáng, toàn bộ mọi người trong Phương phủ đã bận rộn tấp nập, vội vàng chuẩn bị các nhu yếu phẩm phục vụ cho lễ thành thân.
179 Lúc trước còn chưa tính là phiền toái, hiện tại mới chân chính là gặp phải phiền toái lớn. Phương Tranh trong tay cầm con chim nhạn sớm đã ngọc nát hoa tàn, trong lòng dâng lên một mảnh mờ mịt.
180 Đám nữ binh thị vệ mặc chế phục cấm quân mới tinh, không biết có phải vì muốn cho cử động được linh hoạt hay không, chế phục được thiết kế thật sự rất bó sát người, đem hai đoàn thịt mềm mại trước ngực các nàng phụ trợ lên cao ngất, ẩn tình bên trong anh khí bừng bừng, nhưng lại có thêm vài phần dễ thương của nữ nhân.