201 Quần thần ồn ào, phong thưởng như vậy đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, phong hầu thì không dám nói, nhưng phong làm tướng quân thủ bị kinh thành, lại có quyền chém trước tâu sau đối với quan viên từ nhị phẩm trở xuống, lần phong thưởng này quá lớn, nhị phẩm là gì? Là cấp bậc thượng thư nha, nói cách khác, sau này ngoại trừ một số ít thượng thư trong triều, nếu ai rơi vào trong tay tiểu tử này, hắn muốn giết liền giết, ngẫm lại liền biết, quyền lực của tiểu tử này đã lớn đến tình trạng thế nào.
202 Trong thư phòng. Cơn giận của hoàng thượng vẫn còn sót lại chưa tiêu tan trừng mắt nhìn Phương Tranh, Phương Tranh chỉ bồi cười theo, gương mặt cười đến sắp xơ cứng.
203 Đêm tối phủ xuống, vạn nhà trong kinh thành lên đèn, trải qua một trận phản loạn đầy máu tanh, kinh thành cũng khôi phục lại sự sinh hoạt bình tĩnh, người chết thì đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống mà bôn ba.
204 Phan thượng thư ngồi bên trong nhà tù, ngây người nhìn phiến cửa sổ vuông vắn trên đỉnh đầu đến xuất thần. Khí trời bên ngoài thật tốt, hắn từ phía cửa sổ nhỏ cũng có thể nhìn thấy, chỉ là không thể hô hấp được làn không khí mới mẻ kia.
205 Lời nói của Phan thượng thư thật khí phách, làm chấn động đến nỗi sắc mặt các quan viên trong sảnh đường đều đồng loạt biến đổi. Đây không phải là thẩm vấn, rõ ràng là cung cấp cho hắn một nơi tuyên dương chuyện mưu phản của hắn mà thôi.
206 Phương Tranh chưa từng ý thức được quyền binh trong triều đình lớn đến bao nhiêu, chỉ hồ đồ mà sống qua ngày. Nhưng ở trong triều không phải ai cũng đều nghĩ như vậy, một mao đầu tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi, hoàng thượng vì điều gì lại giao quyền binh to lớn như vậy cho hắn? Nắm giữ phòng vệ thủ bị kinh thành thì cũng thôi, dù là các quan trong triều hắn đều có quyền giám sát, điều này cũng thật sự là quá tin tưởng hắn, nếu cứ tiếp tục như thế, vài năm sau trong triều chắc chắn lại xuất hiện một Phan thượng thư thứ hai.
207 “ Cổ nhân nói: Họa, phúc, họa luôn đi cùng với phúc, Phương đại nhân đắc ý, thân ở địa vị cao, chẳng lẽ thật sự cho rằng từ nay về sau vạn sự không lo, say rượu đùa hoa?” Phan thượng thư chậm rãi vuốt râu nói, mặc dù hắn bị bỏ tù, nhưng khi nói chuyện vẫn mơ hồ mang theo vài phần quan uy trầm ổn.
208 Hoa triều Kiến Vũ năm mười hai, tháng ba ngày mười một, vụ án Phan đảng mưu nghịch đã bị hoàng đế đánh xuống, thành viên thuộc Phan đảng tổng cộng hơn tám trăm người đều bị tịch thu tài sản tru giết cả nhà, nghịch tặc Phan Văn Viễn cầm đầu Phan đảng, tội ác tày trời, tru diệt cửu tộc, những người thuộc trực hệ đều bị phán hình phạt lăng trì, pháp trường hành hình.
209 Bên trong ngự thư phòng của hoàng cung. Phương Tranh vừa bước vào cửa, dập đầu liền bái: “ Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn…”“ Được rồi, ngươi đứng lên đi, đừng nói những nghi thức xã giao này, trẫm không thích.
210 Buổi trưa, đại môn hoàng cung mở rộng, buổi lâm triều vừa tan, các quan viên tốp năm tốp ba, chậm rãi thong thả đi ra hướng cửa tây cung, sau đó đều leo lên xe ngựa hay quan kiệu, cũng có quan viên trực tiếp đi bộ, hướng nha môn của mình đi đến.
211 Gương mặt hoàng thượng âm trầm, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước, vẫn không nhúc nhích. Trường Bình nhào vào trong lòng Lý quý phi lớn tiếng khóc lớn, Lý quý phi liên tục lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn hoàng thượng: “ Bệ hạ, tại sao lại như vậy? Hôm qua còn hoàn hảo sống tốt, nói như thế nào mà chết thì chết vậy? Mật nhi, Mật nhi, hài nhi thương cảm, sau này con làm sao bây giờ đây…”Rất nhanh, Ôn Sâm và bọn thuộc hạ biểu tình bi thống khiêng đến một cỗ thi thể.
212 Phương Tranh từng phác thảo ra những điều tốt đẹp trong tương lai, tỷ như cưới mười lão bà, tỷ như buôn bán lời một tòa núi vàng, còn mình mỗi ngày nằm trên núi vàng ôm các lão bà ngủ ngon.
213 Phương phủ tại kinh thành. Vừa nghe tin ái tử bỏ mình, lại gặp được thi thể do Trường Bình mang từ trong cung về tới, Phương gia nhị lão kinh hoàng, hôn mê tại chỗ.
214 Hoàng cung kinh thành. “ Cái gì? Hắn chưa chết?” Hoàng thượng vỗ bàn đứng lên, khiếp sợ nhìn vẻ mặt vui mừng của Trường Bình, sau đó, biểu tình hoàng thượng dần dần hòa hoãn, trong ánh mắt lộ ra vẻ mừng như điên, cuối cùng rốt cục ngửa mặt lên trời cười ha ha: “ Tên tiểu tử hỗn đản này! Trẫm đã biết hắn không dễ chết như vậy! Tai họa nhân gian như thế, ông trời cũng không dám thu hắn!”Trường Bình đang cười, nghe vậy bất mãn lắc đầu, gắt giọng: “ Phụ hoàng nói gì vậy? Sao hắn lại thành tai họa chứ? Hắn là con rể của ngài đó…”Hoàng thượng ha hả cười, lập tức giận tái mặt: “ Việc này sau lưng tất có dự mưu, không biết là người phương nào chủ sự, hừ! Lá gan thật lớn! Cố ý lấy ra một cụ thi thể giả mạo làm trẫm nghe nhìn lẫn lộn, mưu toan quấy rầy bố trí trong triều của trẫm, nếu không có Mật nhi cẩn thận tỉ mỉ, sợ rằng trẫm sẽ trúng kế của hắn!”Trường Bình tuy là nữ lưu, nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàng gia.
215 Không quản là ngươi nói ra chuyện gì dối trá, một ngày đêm! Mọi thứ đều bị vạch trần, “ như vậy kết cục cũng sẽ thê lương không gì sánh được”, đây là một ổ cướp, sẽ không theo ngươi nói cái gì mà lấy đức thu phục người, đối với con tin không thành thật, một đao đâm chết là trực tiếp nhất.
216 “ Tên cẩu dưỡng, có phải lại muốn mời chào chúng ta nhập vào ổ hắn, hợp thành một, độc chiếm?”Thổ phỉ gật đầu nói: “ Đúng vậy, còn thỉnh đương gia định đoạt.
217 Nữ trùm thổ phỉ đem Phương Tranh cứu trở về, không quản đến không khí song phương đang gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, hung hăng đá một cước vào mông của Phương Tranh, hung bạo mắng: “ Con mẹ ngươi có phải đã mắc mao bệnh rồi hay không? Cho ngươi lăn thì ngươi mau cút, còn chạy ra đây làm cái gì?”Nước mắt vui mừng của Phương Tranh rốt cuộc cũng đã ngừng lại, biểu tình trên khuôn mặt tang nghiêm nói: “ Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý chờ đợi ở chỗ này ư? Ta làm sao biết được các ngươi thật không ngờ lại là bằng hữu.
218 Lời của Phương Tranh nói hoàn toàn làm cho đám thổ phỉ thất thần, rốt cuộc đám thổ phỉ được mấy phần xảo trá, bọn hắn cơ bản đều không đọc qua sách, không được trải qua nền giáo dục tốt đẹp, quan trọng nhất chính là bọn hắn không có tâm địa gian xảo như Phương Tranh, lăn lộn trong giang hồ chủ yếu đều là đi ngay về thẳng, thỏa chí vẫy vùng, chưa từng gặp qua cái loại nhân vật láu cá quỷ quyệt như hắn bao giờ?“ Đúng! Ta chính là người nằm vùng!” Phương Tranh ngữ khí cường điệu thêm một lần, để phối hợp với lời hắn nói càng thêm có tính chân thật, gia tăng sự thuyết phục, hắn còn hiên ngang chỉ tay lên trời mà nói.
219 Một lúc lâu, La Nguyệt Nương trầm giọng nói: “ Biết các ngươi đã làm gì không?”Đại bộ phận trong đám thổ phỉ cúi đầu không nói, gương mặt mang vẻ xấu hổ, chỉ có một tiểu bộ phận vẫn kiên định ngẩng cao đầu nhìn nàng, sắc mặt như thường.
220 Đêm đó, chúng thổ phỉ cuồng hoan một đêm, từng người đều kính rượu Phương Tranh, cuối cùng hắn không chịu được cơn buồn ngủ đột kích, nặng nề ngủ thiếp.