261 Phương Tranh chậm rãi uống trà, ánh mắt cũng không ngừng hồ nghi quét tới quét lui trên người Thọ Vương và Phan Vinh. Hôm nay rốt cục Thọ Vương đến đây làm chi? Thực sự chỉ đơn giản là bồi tội? Hắn là thân nhi tử của hoàng thượng, mà Phương Tranh nhiều nhất chỉ là con rể của hoàng thượng, từ thân phận mà nói, Thọ Vương cao hơn hắn không chỉ một bậc.
262 Ngày hôm sau. Sáng sớm Phương Tranh đã cho người gọi Ôn Sâm tới thư phòng nói chuyện. Hiện giờ Phương Tranh là một nhân vật cực kì thân tín của hoàng đế, được giao nhiệm vụ làm đầu lĩnh của nhóm Ảnh Tử.
263 Hiện giờ Phương Tranh đã thay đổi một bộ đồ mới, biểu tình lãnh đạm ngồi ở trong lương đình nghỉ mát. Bây giờ tâm tình của hắn rất không tốt, thay đổi là ai rơi vào trong nước bị người ta vớt lên, tâm tình sẽ đều không tốt như hắn.
264 Lời Phương Tranh vừa nói ra, hết thảy mọi người đều im lặng. Phương Tranh thấy bầu không khí trầm mặc, vì vậy cười nói: “ Các vị đại nhân, hạ quan vừa mới nói qua, hôm nay ta lấy thân phận thiếu chủ nhân của Phương gia thương hào mời các vị đến đây, để đả thông đường buôn bán này, Phương gia bất tài, nguyện làm người dẫn đầu tích cực mở đường cho các thương nhân Hoa triều ta, mà nếu các vị đại nhân nguyện ý tham dự vào, việc này xem như không còn sơ thất.
265 “ Hoàng huynh, hiện giờ bên trong Phương phủ được thị vệ canh phòng sâm nghiêm, nếu như phái người đến…. Giết Diệp Linh nhi thì có phải hơi quá khó khăn hay không?” Anh vương đối với lời nói của Thọ vương tựa hồ như không cho là đúng.
266 Trường Bình nhìn chằm chằm thích khách, sau đó hung hăng yêu kiều nói: “ Người đâu! Bắt hắn lại cho ta! Nhất định phải hỏi cho ra người làm chủ phía sau màn!”Thích khách bỗng nhiên bi phẫn cười to vài tiếng, sau đó chỉ vào Phương Tranh phẫn nộ quát: “ Ngươi đê tiện! Khinh người quá đáng!”Lúc này Phương Tranh cảm thấy mình thật oan uổng, nghe vậy vô tội xòe tay, vẻ mặt đau khổ biện giải: “ Thực sự không có quan hệ gì tới ta.
267 Thái tử thái độ cung kính chậm rãi rời khỏi tẩm cung của hoàng thượng. Lúc hắn xoay người, mới phát giác toàn bộ vùng lưng đã bị ướt đẫm mồ hôi, trên trán cũng không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như một người chết.
268 Tâm tình của Phương Tranh thật không tốt. Sau khi Phương Tranh trở về phủ, giống như một người thua trận, cúi đầu ủ rũ, không nói được một lời. Các lão bà thấy dáng dấp của hắn, không khỏi nóng nảy, vội vàng tiến lên hỏi han nguyên nhân.
269 Ngày xuân ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu vào thân thể, làm cho con người thoải mái chỉ muốn ngủ mãi. Phương Tranh ngồi trong xe ngựa hơi nhắm mắt thỏa mãn thở dài một tiếng, Trường Bình đang dựa vào vai hắn cũng thở dài theo.
270 Bên cạnh một bàn gỗ màu đỏ đen sáng bóng, Phương Tranh và Trường Bình ngồi đối diện nhau, vẫn như ngày xưa, Trường Bình như một người vợ hiền lành châm rượu và thức ăn cho Phương Tranh, thỉnh thoảng móc ra khăn tay lau miệng cho hắn.
271 Trên đường về phủ, trong lòng Phương Tranh vẫn nặng nề. Hắn và hoàng thượng chưa từng nghĩ đến, trong tay thái tử vẫn còn nắm một chi tinh binh không rõ số lượng.
272 Các tướng lĩnh hành lễ chào Phương Tranh xong, mọi người lại tách ra, nhường một con đường cho hắn và Tần Trọng đi phía trước, mọi người cùng hướng sân rộng dùng làm nơi vật lộn đi đến.
273 Phương Tranh bình tĩnh đứng đối diện với Lưu Tuyên Vũ, yết hầu nhuyễn động gian nan nuốt khan một ngụm nước bọt. Gã gia hỏa này cả người đều là cơ nhục, thoạt nhìn bộ dạng rắn chắc như cương thiết, ta có thể yêu cầu thay đổi lại cách thức tỷ thí hay không? Ngay cả nông dân cũng biết chọn quả hồng mềm mà nắn, còn quả hồng trước mặt ta cứng rắn như thế chỉ sợ ăn vào sẽ không tiêu.
274 Đầu lâu của Thẩm Tín rơi xuống đất, mấy vạn binh sĩ nhất thời ồ lên, bọn họ thẳng cho rằng Phương Tranh nói muốn chém Thẩm Tín, chỉ là hù dọa hắn mà thôi, lại không nghĩ rằng, vị tướng quân thích cợt nhả, không hề nghiêm túc này trở mình trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không ngờ thật sự nói chém liền chém, dù là tướng quân Tần Trọng dưới đài cũng không ngăn được.
275 Hoàng thượng gầm lên, giống như một tiếng sấm giữa khoảng không, bên trong kim loan điện yên tĩnh quanh quẩn không ngừng, Phương Tranh đang dựa vào cây cột ngủ thật nhẹ nhàng vui vẻ hương vị ngọt ngào bị dọa đến lảo đảo, thiếu chút nữa té dài lên mặt đất.
276 Phương Tranh cùng Mập Mạp chính là học sinh của Minh Đạo Thư Viện cho nên hiện tại bọn hắn ở trước mặt Trần phu tử thì cũng chỉ dám dùng thân phận học sinh, chẳng quản hai vị học sinh này hiện giờ một người đã là hoàng thân tôn sư, người kia cũng danh chấn thiên hạ, quan lớn trong triều.
277 Nghiêm khắc mà nói thì Đỗ Tuyên và Phương Tranh thật ra đều cùng một hạng người, bọn hắn tuy không phải cái loại hỗn đản trời sinh, thích hoành hành ngang ngược, đàn áp dân chúng.
278 PS: sau khi trao đổi với Dung tỉ, mình đổi Thành Phòng quân= Thành Vệ quân. OK!---------oOo--------Phương Tranh vừa tỉnh ngủ, liền chậm rãi ngâm một câu thơ hay, dù chính hắn cũng nhịn không được mà gõ nhịp tán thán.
279 Ngày xuân liễu rũ, nước sông Tần Hoài trong xanh, bên sông Tần Hoài giữa đêm trăng đèn sáng, từ xưa là nơi phong nguyệt cho văn nhân nhã sĩ tụ tập, tài tử cùng giai nhân, từ xưa đến nay đó là một câu chuyện vĩnh hằng luôn được nhắc tới, trên con sông chảy xuôi, không biết đã truyền lưu bao nhiêu cố sự ly hợp thê mỹ tươi đẹp.
280 *: Chấn chỉnh lại đạo làm chồngPhương Tranh và Mập Mạp cùng nhìn đối phương, tràn ngập vẻ không dám tin tưởng và sợ hãi. Trường Bình, nàng làm sao tìm tới đây được?Lần này thật là muốn lấy mạng, Phương Tranh cảm giác bắp chân mình khẽ run.