321 Môi Ôn Sâm lại càng run run, sắc mặt trắng bệch nhìn Phương Tranh, về phần trong ngực hắn có mắng to Phương Tranh gan kẻ trộm bao thiên hay không, thì không biết được.
322 Phương Tranh vừa nghe có người khuyến khích, dáng tươi cười không khỏi càng thêm dâm đãng, gương mặt càng phát ra vẻ tao đãng thật rõ ràng. “ Nơi này là khâm sai hành quán?” Mỹ nữ bị Phương Tranh đùa giỡn lạnh lùng hỏi.
323 Toàn bộ mọi người trong thành Tô Châu đều biết, gia chủ Hàn gia biểu hiện ra là Hàn Trúc, trên thực tế có thể nói là Hàn tam tiểu thư làm đương gia, vị tiểu thư này từ nhỏ liền thông tuệ đa trí, nói ra thường xuất chúng bất phàm, thủ đoạn hành sự luôn bình ổn trầm tĩnh, tàn nhẫn khiến lòng người tâm thần câu liệt, có khi lại nhu hòa như làn gió mùa xuân, dù là gia chủ như Hàn Trúc cũng phải mặc cảm, những thế lực trong Hàn gia dù công khai hay ngầm đều thật hưng thịnh, điều này đều do sự quyết đoán của Hàn tam tiểu thư mà có.
324 Hàn Diệc Chân xuất thân thế gia, từ nhỏ tiếp thu giáo dục quý tộc, vì thế trong lời nói cử chỉ đều có giáo dưỡng, nam tử cần phong độ thì có nho nhã lễ độ, nữ tử cần hiền lương thục đức, điềm nhiên uyển chuyển hàm súc, đây đều là tố chất mà một thế gia nữ tử cần phải được chuẩn bị.
325 Ngươi có thể nói hắn vì tư lợi. Có thể mắng hắn thiếu cao thượng, thế nhưng không thể phủ nhận, bỏ đi “ đạo đức cao thượng” không có đồng xu nào, hắn chiếm được thực lợi.
326 Mười mấy tên cao thủ cấm quân tùy hầu bên người Phương Tranh rút đao, thần tình sắc bén mà khẩn trương chỉ vào mọi người của Hàn gia đang bị vây trong trạng thái kinh ngạc trong tiền sảnh, theo đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí nhất thời bao phủ trong tiền sảnh Hàn gia, dần dần dày đặc, dần dần lan tràn.
327 Thế nhưng mao bệnh giậm chân của mỹ nhân cũng không tốt, giẫm thì cứ giẫm đi, nhưng chí ít ngươi cũng đừng giẫm lên bàn chân của khâm sai đại nhân nha.
328 Phương Tranh ác giọng nói: “ Ngươi lừa bịp tống tiền hiệu buôn nhà ta, chẳng lẽ không nên bồi tiền hay sao?”Lý Bá Ngôn khóc không ra nước mắt. Hiện tại rốt cục là ai lừa bịp tống tiền ai nha? Vừa gặp vị khâm sai đại nhân này thì hắn còn nghĩ Phương Tranh là người nghiêm chỉnh, không nghĩ tới vừa nhắc tới bạc, người này liền triệt để thay đổi bộ mặt, Phương Tranh hiện tại, ngoại trừ mặc quan phục, còn có điểm nào nhìn giống khâm sai triều đình?Lau mồ hôi, Lý Bá Ngôn nghĩ lúc này mình giống như một con cừu nhỏ đang bị vuốt sói hung hăng đè lại, con sói đang chảy nước miếng đối diện hắn, tùy thời một ngụm nuốt chửng hắn.
329 Lý Bá Ngôn quỳ gối gục trên mặt đất, nước mắt nước mũi cầu Phương Tranh cứu hắn. Nguyên lai người phía sau màn vì muốn Lý Bá Ngôn hoàn toàn nghe lệnh, không dám có hai lòng, vì vậy đã bắt cóc tiểu nhi tử chưa đầy hai mươi tuổi của hắn mang đi, lưu lại vị thê tử mới tân hôn cùng tôn nhi mới nửa tuổi, toàn bộ Lý phủ rơi vào trong mây đen sầu thảm, người trong nhà suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt, cũng không dám để lộ cho người ngoài hay biết một chữ.
330 Thanh âm dâm đãng của Phương Tranh vừa rơi xuống, chỉ nghe một tiếng thét lớn chói tai của mỹ nữ, tiếng thét dẫn đến sự chú ý của người qua đường. Phương Tranh vui vẻ, thanh âm nữ nhân này thật là dễ nghe, kêu lên cũng dễ nghe như vậy, hôm nay nếu có thể quen biết được nàng, nói vậy lúc cùng nàng điên loan đảo phượng, tiếng kêu sẽ tiêu hồn thực cốt, hơn nữa bờ mông nàng êm dịu vung cao, co dãn mười phần, ai nha.
331 Người ta là đại cô nương chưa lấy chồng, ngươi sờ một chút đã là chiếm tiện nghi, bây giờ ngươi muốn sờ thêm lần thứ hai, lại còn hỏi ngay mặt người ta, thử hỏi ai không tức giận với ngươi? Phương Tranh bưng con mắt, thống khổ hít một hơi.
332 Con mẹ nó là khâm sai gì vậy! Rõ ràng là một tên ăn cướp, có kiểu đánh cướp công khai như ngươi hay sao?Nhìn nhìn lẫn nhau, trong lòng mọi người như ứa máu, nét mặt lại không ngừng cười, khom lưng cười nói: “ Còn, còn có.
333 Hàn Diệc Chân đứng trong rừng đào, gió nhẹ phất qua tay áo của nàng, phiêu nhiên như tiên, cùng hoa đào thưa thớt trong rừng hòa lẫn tôn vinh nhau, hình ảnh duy mỹ, dường như tiên cảnh.
334 Thái Vương sang khái hồi lâu, khẩn trương nhìn xung quanh, lại vội vàng hống đuổi hai vị cô nương đang hầu hạ bọn họ ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
335 “ Ta biết ta rất anh tuấn, nhưng ta không thích nam nhân dùng ánh mắt phong tao như thế nhìn chằm chằm ta. ” Phương Tranh sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình nói.
336 Hắn bỗng nhiên hiểu được một đạo lý: nhìn lén mỹ nữ thay y phục đương nhiên đáng mừng, thế nhưng phải trả giá thật lớn. Nói chung, mỹ nữ càng đẹp, sự trả giá càng thảm trọng.
337 “ Chủ thượng, thứ thuộc hạ nói thẳng, lúc này nếu Phương Tranh thắng, thân phận chủ thượng rất khả năng bại lộ ở trước mặt hắn, khi đó chủ thượng ở ngoài sáng, sẽ đưa ra rất nhiều phiền phức không đáng có.
338 Thân là nhà cái khởi xướng cuộc đánh bạc này, trong lòng Phương Tranh có chút thấp thỏm, nói đến cùng, dùng phương thức này để giải quyết một vụ án, thật là quá mức giản đơn thô bạo, trong đó trí tuệ, tâm kế, màn trướng không quan hệ, hoàn toàn là nhờ vào vận khí đổ một lần, cũng giống như đổ xúc xắc, một bàn định thắng thua, trí tuệ của ngươi có cao tới đây lại có tác dụng gì?Chỉ là người sau màn có ứng chiến hay không? Sáu trăm vạn lượng bạc, đối với hắn mà nói, có lực mê hoặc sao?Trong lòng Phương Tranh thật lo lắng.
339 Phương đại nhân đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng, nhưng sư gia và đám nha dịch đứng trong nha môn cũng không thể bỏ chạy như hắn, mọi người ngây ra đứng trong chính đường, biểu tình ngạc nhiên, mắt mở trừng trừng nhìn Phương đại nhân tiêu thất, đều không biết làm sao chỉ nhìn nhau.
340 Làm tướng quân lĩnh binh, đối với sự cảnh giác và đề phòng với hoàn cảnh xung quanh là tố chất cơ bản nhất mà hắn phải có, điều này cũng là then chốt để thắng lợi hoặc tự bảo vệ mình.