1 “ Ai, nói đi là đi, mới hai mươi mấy tuổi a, như thế nào lại nghĩ quẩn đến vậy. ” Một người nam tử trẻ tuổi mang mắt kính, lắc đầu thở dài. “ Ai, rốt cuộc, tại sao hắn lại chết?” Đám người chung quanh, sôi nổi hỏi ngược lại.
2 Mẫu thân Phương La Thị, ngoại trừ cưng chiều đứa con trai là Phương Tranh này ra, thì công tác tối trọng yếu chính là trông coi cha của hắn. Từ một điểm Phương lão gia thành thân đã qua ba mươi năm, mà không hề thu thêm một người tiểu thiếp nào vào phòng trong, đủ có thể thấy thành tích công tác của mẫu thân hắn rất có hữu hiệu.
3 Phương Tranh chán nản quay trở lại phòng, quần áo cũng không muốn cởi liền nhảy lên giường một cái thật mạnh, thờ dài một hơi. Bởi vì trước kia chủ nhân của thân thể này đã chọn một căn tiểu viện thật hẻo lánh, phòng ở tuy rất lớn, nhưng đồ dùng bài trí trong phòng lại không có nhiều, có vẻ như có chút trống trải, thanh âm thở dài vang lên trong phòng.
4 Bây giờ tâm tình của Phương Tranh không tệ, hiện tại xem ra, tuy rằng lý tưởng cao hơn hiện thực, nhưng ít ra nó cũng khả quan hơn so với hiện thực, giấc mộng của thiếu gia con nhà phú hào cũng không tính là thái quá.
5 Cuối cùng Phương Tranh đã được trông thấy bộ dạng kinh thành Kim Lăng của Hoa triều. Phương phủ nằm trên đường lớn, cùng với chợ hoa và đường cái giao nhau, những tiếng huyên náo, sầm uất vang lên hòa với dòng người chen chúc đi lại, quán trà, tửu quán, cửa hàng san sát, hàng rong ven đường bán đủ mọi thứ, hán tử giang hồ làm xiếc đùa giỡn với tiểu hầu tử, người người khuôn vác khổ cực làm việc, còn có quan binh cưỡi ngựa đi tuần tra, vó ngựa nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, tạo ra một cái khung cảnh thanh bình trong thời loạn thế, thật giả tạo.
6 Đi được nửa đường, Phương Tranh vỗ mạnh vào trán một cái, nói: “Xem ra trí nhớ của ta tệ quá rồi, không phải là nói muốn tặng son môi cho Tiểu Lục sao, như thế nào lại quên béng đi.
7 Ngày hôm sau, thừa dịp phụ thân ra ngoài, Phương Tranh đặc biệt tự ý dậy sớm, nói với Tiểu Lục một tiếng, sau đó mang theo Tiểu Ngũ đi thị sát tình hình trong Phương phủ.
8 Trần gia cách Phương gia không xa lắm, nằm trên đường cái cửa Nam thành Kim Lăng, gần sát bên cạnh Minh Đạo thư viện. Đoàn người đi tới nhà của Trần phu tử, Phương lão gia thần sắc trang nghiêm, trịnh trọng sửa sang lại y phục, từ trong tay của gã hộ vệ tiếp nhận một chiếc mâm gỗ được phủ một lớp vải đỏ, không hiểu trong mâm gỗ này có đồ vật gì, sau đó dẫn Phương Tranh đi vào, đám hộ vệ xếp thành đội ngũ đứng gác tại cửa, một số thì đem lễ vật trên xe ngựa dọn vào trong nhà Trần phu tử.
9 Phương lão gia sắc mặt bình tĩnh, nhìn xuống chén trà bình phẩm, làm bộ không phát hiện ra Phương Tranh đang quẳng tới ánh mắt cực kỳ u oán. Nhưng, trong lòng có chút hoang mang, người càng lớn tuổi càng coi trọng mặt mũi, huống hồ là Phương lão gia còn có uy danh đệ nhất phú hào tại thành Kim Lăng.
10 Năm ngày trước. Trong năm ngày này, Phương Tranh cảm thấy Phương phủ biến hóa rất rõ ràng. Cụ thể mà nói, là thái độ biến hóa của đám người hầu trong phủ đối với hắn.
11 Phương Tranh trong lòng đắc chí, tiêu sái trên đường cùng Tiểu Ngũ đi tới thư viện. Tiểu Ngũ cũng rất cao hứng, từ sau khi được tiến cử làm chân chạy bên cạnh Phương đại thiếu gia không đến vài ngày, một lần nữa hắn lại phong quan tiến chức thăng lên làm cao cấp thư đồng, hầu hạ bên cạnh đại thiếu gia, tính chất cũng giống như Châu Tinh Trì, chỉ khác một chút là không có khoa trương như vậy mà thôi.
12 Thư viện cách Phương phủ không xa, nằm trên đường lớn, cửa thành phía Đông, Phương Tranh cùng Tiểu Ngũ hai người lảo đảo xuyên qua chợ hoa, rồi mới đi tới.
13 “Còn muốn nghe không?” Phương Tranh tà ác giống như độc xà dụ dỗ Eva ăn trái cấm trong vườn địa đàng. Mập mạp gật đầu lia lịa giống như gà con mổ thóc.
14 Trên đường về nhà, mập mạp vẫn đang tươi cười hớn hở, thật đáng thương cho đám người ở thời cổ đại, chưa thấy qua chuyện cười bao giờ sao, phẩm vị cũng thật là thấp.
15 Mập mạp làm việc rất có hiệu suất, đặc biệt là trên chuyện đi ăn chực, biểu hiện càng nổi bật. Ngay khi Phương Tranh về đến nhà còn chưa kịp lấy hơi, mập mạp đã dẫn muội muội tới cửa.
16 Phương Tranh lau mồ hôi lạnh, liền xoay người quay vào trong phủ, hắn âm thầm quyết định, sau này địa phương nào có tiểu nha đầu kia, nhất định hắn sẽ nhượng bộ lui binh, nhìn thấy từ xa là phải tránh, dùng từ “hoa hồng có gai” cũng không đủ để hình dung phong tư của nha đầu kia, nàng quả thực là hoa ăn thịt người.
17 “Mập Mạp, buổi trưa mời ta ăn cơm. ” Phương Tranh gục đầu xuống bàn, bộ dạng mệt mỏi nói. Hôm nay trên học đường, là một lão phu tử không quen, đang rung đùi đắc ý đọc Kinh Thi.
18 Lúc này, đám lưu manh dĩ nhiên xoa hai tay vào nhau, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Tiểu Măng Non. Phương Tranh thấy thế trong lòng không khỏi trầm xuống, không nghĩ tới Tiểu Măng Non cư nhiên hành hung Cửu ca nghiêm trọng tới mức như vậy, hơn nữa, hắn còn đáp ứng xong việc, sẽ cho đám lưu manh kia hưởng thụ từ từ, đối mặt với mỹ nữ tuyệt sắc như thế, thử hỏi ai không động tâm? Không nói bọn chúng, thay đổi là Phương Tranh thì hắn cũng không sai biệt bao nhiêu.
19 “Mập Nhi, lui xuống! An phận một chút!” Mập Mạp lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Măng Non một cái, việc hôm nay, tất cả đều là do nha đầu này gây ra, tự nhiên Mập Mạp không cần khách khí đối với nàng.
20 Mọi người không khỏi giật mình kinh hãi, bốn phía chung quanh đều đã bị rất nhiều người bao vây, ước chừng có khoảng hơn hai trăm người, toàn bộ đều ăn mặc giáp trụ triều đình, trong tay cầm trường mâu hoặc quân đao, trong đó có một vị niên kỷ khoảng hai mươi năm tuổi, đầu đội mũ sắt, thân mặc thiên tướng khôi giáp, thần tình lãnh khốc, bộ dáng dũng mãnh vô cùng, trên tay vẫn cầm cung tên, đang chậm rãi hạ xuống, mũi tên kia vừa được vị này bắn ra.