61 Phương đại thiếu gia cái gì cũng tốt, nhưng lại có chút không đủ tinh tế nội tâm. Hắn thấy đường đường quan lớn triều đình lại đến phủ đệ mình bái phỏng, còn chủ động hỏi ý kiến của hắn về chuyện quốc gia đại sự, nhất thời lại có cảm giác “ sĩ vì tri kỷ mà chết” sinh ra, tuy rằng vị tri kỷ này tặng quà đúng là quá keo kiệt một chút, cũng không ảnh hưởng đến tính tích cực thích khoe khoang học thức của hắn.
62 Vào cửa phòng, Yên Nhiên nhanh nhẹn dâng trà cho Phương Tranh, dịu dàng nói: " Thiếu gia, ta nghe người hầu nói, gần đây đương kim thánh thượng phong thưởng một vị thiếu niên, vị thiếu niên kia đã hiến một kế sách đẩy lùi hai mươi vạn đại quân của người Đột Quyết, vì nước lập được công lớn, cho nên thánh thượng ngoại lệ phong quan cùng tước vị cho hắn, người ta còn nghe nói tên của vị thiếu niên kia giống ngài như đúc, thiếu gia, vị thiếu niên đó có phải là ngài hay không?"Phương Tranh vò đầu nói: " Hẳn là.
63 Nghe được Yên Nhiên trả lời, trong lòng Phương Tranh như nghe được tiên nhạc, vô cùng vui vẻ. Hắn sốt ruột cởi hết quần áo trần như nhộng, kéo chăn mỏng che thân thể, trong lòng dị thường kích động, kiếp trước làm xử nam hết hai mươi năm, hôm nay rốt cục sẽ được thử nghiệm rồi!Nhẹ nhàng nâng lên một góc chăn, tiểu huynh đệ đã đứng lên vững chãi, chuẩn bị xung trận, Phương Tranh nhìn nó thổi nhẹ một hơi: đừng nóng vội, đợi chút sẽ cho người ăn no.
64 [Phương Tranh vừa đi vừa quay đầu lại, trong miệng lẩm bẩm: " Nói ngay chỗ này cũng tốt vậy, có gì mà không thuận tiện chứ. . . " Nói xong ánh mắt gian tà lăn lóc chuyển dộng, đánh giá những nữ khách hàng trong tiệm.
65 Đám hộ viện sớm đã không kìm nén được nữa, nóng lòng muốn tỷ thí, nghe được gia chủ nói, nhất thời không chút do dự đấm thẳng một quyền vào mặt, nam tử kia kêu thảm một tiếng, "ầm ầm" ngã xuống đất.
66 [Bổ đầu do dự một thoáng nhìn thấy bách tính vây xem đang hướng Phương Tranh ca tụng công đức, tràng diện dần dần mất đi khống chế, bổ đầu càng nóng nảy, tăng lên lòng can đảm, tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Ý tứ của đại nhân.
67 Ho khan vài tiếng, Trần đại nhân làm trò trước mặt dân chúng đứng xem náo nhiệt chung quanh, bất chấp dáng vẻ quan chức, tự mình đi xuống dưới công đường, kéo Phương Tranh thỉnh đến một góc khuất không người, thì thẩm thương lượng.
68 Đi trên đường, Phương Tranh nghĩ trái nghĩ phải, dám chỉnh công tử của Lại Bộ Thượng Thư của triều đại đương thời, tính lại toàn bộ Hoa triều, cũng chỉ có mình mới có lá gan này mà thôi.
69 " Chuyện gì xảy ra? Nói ra, không được giấu diếm. " Trong giọng nói hoàng thượng mang theo một tia nghiêm khắc. Phương Tranh rụt cổ, đôi mắt vừa chuyển, liền " trầm thống" nói: " Hoàng thượng, hôm qua vi thần cùng ái thiếp đi đến Ngọc Như Trai mua son phấn, các vị đồng liêu đại khái còn không biết phải không? Son phấn của Ngọc Như Trai tốt nhất trong kinh thành, giá tiền không những ưu đãi, đóng gói tinh mỹ, tuyển dụng tài liệu chế biến tốt nhất trên đời, bên trong còn bỏ vào ngọc trai Nam Hải, không chỉ mỹ dung, hơn nữa còn dưỡng da mặt, nữ quyến trong nhà các vị nếu bị nám da, hoa tàn ít bướm, có thể đến mua một hộp.
70 Lão già này nói chuyện tổn hại quá, không nghĩ tới lại là người bẩn tính như vậy a, nhìn không có phong thái của hoàng đế chút nào. . . . Phương Tranh nghe được buồn bực không thôi, bản thân mình dù sao cũng tuấn tú lịch sự, được hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ thiếu phụ ưa thích, không ngờ lọt vào trong mắt hoàng đế lão nhân, dung mạo của lão tử lại biển thành như vậy sao?Phương Tranh bĩu môi, nhẹ giọng nói: " Ngài còn chưa nhìn thấy nhi tử của Phan thượng thư…" Ta cùng hắn so sánh, bản thân ta quả thực là Phan An tái thế, Tống Ngọc trùng gình.
71 Nghĩ ngược lại, kỳ thực. . . . Trường Bình cũng không có gì không tốt, vì sao phải trốn tránh, kháng cự lại nàng đây? Ngày trước tính tình của nàng bất hảo, nhưng hiện tại ở trước mặt thiếu gia ta, không phải là dễ bảo sao? Ngoại trừ vừa rồi mới bị nàng cắn một ngụm.
72 Cười tủm tỉm cầm tờ giấy báo bệnh, Phương Tranh trờ về phủ. Nằm trên giường đầu óc bắt đầu tự hỏi, ngày mai phải tìm biện pháp nào dâng giấy báo bệnh lên đây? Nếu là bệnh nhân, nên làm ra tư thái của bệnh nhân, giống như hiện tại tinh thần khỏe mạnh như vậy khẳng định sẽ không thích hợp, nếu không ngày mai giả vờ hấp hối, sau đó gọi hai hộ viện dìu bản thiếu gia lên kim loan điện? Thế nhưng.
73 " Phùng đại ca, lần này đi công tác…Ách, xuất chinh, chịu không ít khổ phải không?" Phương Tranh vừa giúp hắn gắp thức ăn vừa hỏi. " Ô ô ô. . . " Trong miệng Phùng Cửu Đao nhồi đầy thức ăn, hàm hàm hồ hồ chẳng biết đang nói gì.
74 Giờ lâm triều quy củ vẫn như thông lệ, thanh âm của quần thần tựa như chuông đồng núi thở tung hô vạn tuế, hoàng thượng bình thản cho các chư vị ái khanh bình thân.
75 Lúc này, biểu tình của Phan thượng thư đã chuyển thành tím ngắt, khóe mắt nhịn không được khẽ giựt giựt, đôi tay già nua giấu trong ống tay áo nắm thật chặt, cả người run rẩy không dứt.
76 Theo Phương Tranh phỏng chừng, cũng không đúng, với tính tình của Phùng Cửu Đao, khảng định hắn sẽ vì những binh sĩ tử trận tại thảo nguyên mà xin tiền trợ cấp.
77 “ Hoàng thượng…Ân, hoàng thượng anh minh!” Phương Tranh ậm ừ hồi lâu, không biết nên làm sao nói tiếp, không thể làm gì khác hơn là nói ra một câu vỗ mông ngựa phi thường lớn.
78 Chuyện giả bệnh coi như vô ích, xem ra mỗi ngày vẫn còn phải vào triều, Phương Tranh phiền muộn từ trong ngự thư phòng xám xịt đi ra, một đường buồn bã ỉu xìu đi tới hướng cửa cung, về phần chuyện của hắn cùng Trường Bình, còn phải về nhà thương lượng cùng phụ mẫu, ở cô đại, chuyện nam nữ thành thân thì phải được trưởng bối đồng ý.
79 Cố gắng ném suy nghĩ trong đầu ra ngoài, Phương Tranh tự nhắc nhở chính mình: " Cháu trai, giả bộ đáng thương a!"Phương Tranh cười khổ nói: "Quên đi, hôm nay hoàng thượng đã mắng ta một trận, từ nay về sau ta sẽ thành thành thật thật giả bộ đáng thương đi, dù sao ta cũng không bị tổn thất gì, tiểu tử đó cho đến bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường, hắn so với ta còn thảm hơn rất nhiều.
80 Đang vui vẻ cười nói, chợt nghe dưới lầu có một trận thanh âm của bát đũa bị ném vỡ vụn, tiếp đó kèm theo những tiếng động lớn, ngồi trong nhã gian mọi người đều chau mày.