281 - Cổ Lý Giáp Tranh, ngươi phải giúp ta! Lý Quan Ngư thấy người tới, liền lập tức tiến ra đón. Ngọc Doãn trốn ở sau cây cột to gần ba người ôm ở sườn điện nên nhìn thấy rõ ràng trong đại điện.
282 Ngoài phòng, tiếng cười của Yến Nô như chuông bạc vọng đến. Ngọc Doãn và Trần Hi Chân ngồi trong phòng lại không hề lên tiếng. Không khí có vẻ có chút nặng nề khiến Ngọc Doãn cũng không biết nên mở miệng thế nào.
283 Từ lúc Liễu Thanh nhắc tới Tây Vực thương lộ nguyên nhân vì Tây Châu chiến loạn không ngừng nên đóng cửa, Ngọc Doãn liền có một ý tưởng. Hắn muốn mở ra Tây Vực thương lộ! Mà nay Da Luật Dư Lý Diễn tiến vào chiếm giữ Tây Châu, khơi mào khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
284 Động tác của Trương Tam mặt rỗ rất nhanh, lúc chạng vạng tối liền đưa tới ba mươi người. Ba mươi người này phần lớn là địa đầu xà (rắn địa phương) nổi danh ở thành Khai Phong.
285 Ngọc Doãn cũng không biết Lý Dật Phong thật sự nhìn không thấu hay là giả vờ không hiểu. Tuy nhiên chuyện tới nước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
286 Ánh trăng thê lương lạnh lẽo. Ngọc Doãn ngồi trong đại sảnh, trong đầu nghĩ lung tung. Một thiếu niên ngồi ở vị trí chính trong đại sảnh, mặc áo dài gấm vóc đoan long màu thủy lam, đầu đội khăn vuông, eo buộc đai ngọc.
287 Ngọc Doãn ngẩn ra, đang định ra ngoài thì Chu Huyến ngăn lại, hạ giọng nói: - Tiểu Ất cứ đi theo bọn họ, nhiều nhất là ba ngày sẽ được ra. Về phần người trong nhà đã có ta bảo vệ rồi, tuyệt đối sẽ không sao.
288 - Tiểu Ất bị phủ Khai Phong bắt đi rồi! Lý Dật Phong đầy giận giữ nhìn Lý Cương và Lý Nhược Thủy. Đêm đã khuya, ngoài phòng gió nổi lên.
289 Đối với Lý Dật Phong mà nói, hai ngày nay giống như một sự dày vò. Sau khi Ngọc Doãn bị giam vào đại lao Khai Phong, cuộc sống của y bỗng nhiên cũng xảy ra biến hóa.
290 Bắt đầu vào mùa đông, thời tiết hay thay đổi. Sau giờ ngọ liền rơi xuống một trận bão tuyết lông ngỗng, kéo dài gần một canh giờ, cuối cùng dừng lại.
291 Lúc đêm, gió nổi lên. Đến khoảng giờ hợi, tuyến rơi nhiều, mãi đến giờ dần mới dừng lại. Thành Khai Phong trong sáng sớm, tuyết trắng bao bọc, tráng lệ vô ngần.
292 Ánh nắng tươi sáng mang đến một chút ấm áp cho Khai Phong tuyết trắng xóa Mã ngu hầu đã đi rồi, nhưng Lý Quan Ngư vẫn ngồi bên bàn rượu, ngây ngốc nhìn rượu thức ăn trên bàn, lặng yên không nói gì.
293 Sau tuyết rơi trời trong xanh Ánh mặt trời ngày đông giá rét, lộ ra một chút hơi lạnh Tuy là treo cao ở bầu trời, nhìn qua thật ấp áp, nhưng cảm giác ấm áp làm người ta không cảm nhận được Người đời sau thường nói, tuyết rơi không lạnh tuyết tan lạnh.
294 - Tiểu Ất muốn đi? Trần Đông đặt đũa xuống, mặt lộ vẻ kinh ngạc: - Đang yên lành sao đột nhiên muốn đi? Trên bàn ăn lập tức lặng yên như tờ.
295 Sau khi tiễn Trần Đông đi, Ngọc Doãn không kìm được kéo Trương Trạch Đoan lại: - Sao Thiếu Dương lại quyết định như vậy? Trương Trạch Đoan nghe xong cười: - Tiểu Ất chớ để ý, tính tình Thiếu Dương là vậy đó.
296 Yến Nô rất mâu thuẫn. Trong thâm tâm, nàng đương nhiên hy vọng có thể cùng Ngọc Doãn đi tới Hàng Châu, phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ cũng làm theo).
297 Thanh chủy thủ này vốn là tham chiếu kiểu dáng của chủy thủ quân dụng đời sau mà tạo thành, dài chưa đến 20 phân. Du Thiết được chân truyền của Chu Ký, cộng thêm lời dặn dò của Ngọc Doãn đã chuyên tâm chế tạo ra nó.
298 Trời vốn đen kịt lại có tuyết. Ám Kim tản móng chạy như điên, phi nhanh trên đường lớn. Giữa đồng hoang mênh mông tiếng chân gào thét bị cuồng phong che giấu.
299 Nên xử trí Dương Kim Liên như thế nào? Vấn đề này khiến Ngọc Doãn cũng cảm thấy vô cùng đau đầu. Đứng ở góc độ của hắn mà nói, Lý Quan Ngư đáng chết, nhưng Dương Kim Liên vô tội.
300 Hàn quang chợt lóe lên, máu tươi hiện ra. Bảo đao Lâu Lan không tiếng động cắt một ngón tay của Lý Quan Ngư khiến y đau đớn kịch liệt không kìm nổi há miệng hét thảm một tiếng.