221 Trang phục của Ngọc Doãn đúng là có chút quái dị. Chủ yếu là do quần áo hơi chật cho nên bó sát thân hình của hắn lại khiến cho người khác nhìn hơi lạ.
222 Ngọc Doãn cũng không có bị ảnh hưởng. Dư câm của Thái Nhạc thự sớm đã không còn, căn bản không có tác dụng gì với hắn. An Đạo Toàn ngồi trong phòng, sau khi ghé tai nghe được cuộc nói chuyện giữa Ngọc Doãn và đám người Dương Thái Hưng, cũng thầm khen ngợi: “Tiểu Ất trưởng thành lên nhiều rồi!” Đôi khi suy sụp và đau khổ sẽ làm cho con người trưởng thành hơn.
223 “Thuộc về ta sẽ là của ta!” Ngọc Doãn thầm nhủ. Kiếp trước hắn từng chấp nhất không muốn vì năm đấu gạo mà khom lưng, cuối cùng là buồn bực sầu não mà chết.
224 Lý Bảo đi giữa mười mấy thanh niên ra khỏi đại điện. Môn hạ của y có tổng cộng mười tám đệ tử thân truyền, được gọi là Thập bát La Hán. Tuy nhiên sau khi Lã Chi Sĩ què một chân khiến cho Thập Bát La Hán trở nên hữu danh vô thực.
225 Ngọc Doãn còn chưa dứt lời, chợt nghe Lý Bảo rống lên. Danh hiệu Tiểu Quan tác không phải là hư danh, đương nhiên tự trong lòng Lý Bảo cũng đầy kiêu ngạo.
226 Dù sao Lý Bảo cũng già rồi! Đã không còn khí huyết như năm xưa, gân cốt cũng đã mỏi mệt. Mấy năm nay Lý Bảo khổ cực tìm kiếm công pháp, muốn đột phát bình cảnh công phu tầng thứ 4, cũng chính vì xuất phát chuyện con người quá bốn mươi, chỉ sợ khó mà tinh tiến.
227 - Tiểu Ất ca thật sự tới khiêu chiến Ngự quyền quán? - Đúng vậy, đúng vậy. . . Hơn nữa còn đấu ngang nhau với Tiểu Quan Tác. Nếu sau đó không có cao nhân của Ngự quyền quán ra tay thì Tiểu Quan Tác kia đã thua rồi.
228 Phong ba Ngự quyền quán đã qua được ba ngày. Dần dần không ai thảo luận đến chuyện đó nữa. Nơi này là Khai Phong, đế đô khởi thủy của vương triều Đại Tống.
229 Ngọc Doãn luôn cảm thấy cách của Yến Nô nói có chút hơi quen tai, đúng là thường nghe nói ở hậu thế. Nhưng đây là thời Tống! Tuy vậy Ngọc Doãn lại tán thành chủ ý của Yến Nô.
230 Mười năm gian khổ đọc sách, mai kia thành danh thiên hạ biết. Thời Tống tới nay trọng văn khinh võ, sĩ nông công thương, duy chỉ có trở thành “sĩ” mới có thể làm trở nên nổi bật xuất chúng chân chính.
231 Cao Nha nội? Từ sau lần trước từ biệt ở lâu trà Dư Tử, Ngọc Doãn liền không có gặp Cao Nghiêu Khanh nữa. Nhưng Lý Dật Phong và Cao Nghiêu Khanh thường gặp mặt.
232 - Người như ngươi, thật là vô lễ Ta đang hỏi ngươi, sao ngươi không trả lời ta? Đang lúc Ngọc Doãn định hỏi Cao Nghiêu Khanh, thì vị Hoàng công tử đó lại đột nhiên mở miệng, hơn nữa vẻ mặt không vui.
233 Trên đất trống, các tùy tùng tranh đá cầu rất kịch liệt. Đá cầu là hoạt động lưu hành hạng nhất Bắc Tống, tự nhiên được mọi người yêu thích.
234 Cao Nghiêu Khanh thở dài một hơi! Sở dĩ y nói với Ngọc Doãn nhiều như vậy, đó là hy vọng có thể thúc đẩy chuyện này. Dù sao vị 'Hoàng công tử' kia cũng không phải là người bình thường, có thể nói Cao gia sau này có được vinh hoa phú quý hay không đều tùy thuộc vào người này.
235 Mưa bay lất phất, Khai Phong ở Đông Kinh bắt đầu vào mùa mưa. Sáng sớm, mưa bụi bao phủ cả Khai Phong, từ xa nhìn lại trông như một màn sương.
236 - Đấu pháp của Tiểu Ất, giống như trong quân binh!. . . Đây là nhận xét của Trần Hi Chân đối với Ngọc Doãn. Cái gọi là đấu pháp, không phải là chỉ so tài trong tình huống bình thường, mà chính xác là thuật liều mạng.
237 Điền Hành Kiến và Tô Xán, quả thật là tìm Ngọc Doãn để thủ tiêu tang vật. Ở Khai Phong này có hơn một triệu nhân khẩu, thương gia, phú hộ, quan to, người sang quý nhiều không kể xiết, giá hàng so với các nơi khác cao hơn gấp mấy lần.
238 Giữa Ngọc Doãn và Lăng Chấn, không cần phải khách sáo gì cả. - Thúc phụ, hôm nay Tiểu Ất đến là có chuyện muốn nhờ. - Hả? - Tiểu Ất có một vài thứ, không thể vào thành, lại cũng không biết nên thu xếp như thế nào.
239 Ba con hãn huyết bảo mã giá trị hơn triệu quan châu báu, không phải là thương nhân bình thường có thể mua được, càng không phải thương nhân bình thường dễ dàng giao dịch được.
240 Bạch Thì Trung, tự Mông Hanh. Đỗ tiến sĩ, làm Lại bộ thị lang. Năm Chính Hòa thứ sáu, Bạch Thì Trung được phong làm Thượng Thư Hữu Thừa, Trung Thư Môn Hạ Thị Lang.