181 Ban đêm, trong trạm nghỉ chân thành Khả Đôn đèn đuốc sáng trưng. Cốt Na Lý ở trong trạm nghỉ chân mở tiệc chiêu đãi vị sứ giả Niêm Bát Cát, rượu ngon món ngon đều dâng lên vị sứ giả kia tươi cười rạng rỡ.
182 Sứ giả Niêm Bát Cát hưng phấn rời đi, đồng thời còn hứa hẹn: Nếu Niêm Bát Cát có thể xuất binh đến Tuyên Đức, hiệp trợ Đại Liêu đạt được thắng lợi thì có thể cầu thân với Thiên Tộ Đế.
183 - Niêm Bát Cát thua rồi! - Cẩu tặc Niêm Bát Cát toàn quân bị diệt. . . - Thục quốc Công chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Trên bầu trời thành Khả Đôn quanh quẩn những tiếng la khàn giọng.
184 - Ngọc công tử rời khỏi thành khoảng hơn một canh giờ, hình như là đi về phía núi Mưu Na. Lúc đó bọn tiểu nhân còn hỏi Ngọc công tử muốn đi đâu thì Ngọc công tử nói muốn đi ngắm trăng.
185 Nói đến Hàm Cốc, tất nhiên sẽ nhớ tới câu chuyện Lão tử xuất Hàm Cốc, Tây Nhập Lưu Sa. Nhưng trong lịch sử Hàm Cốc Quan tổng cộng có ba quan.
186 - Huynh là Tiểu Ất? Vốn rất qua loa đơn giản giới thiệu mình, Ngọc Doãn hoàn toàn không ngờ lại làm cho Liễu đại quan nhân liền kinh ngạc.
187 Nhữ Châu có lịch sử lâu đời. Từ thời kì Thương Chu thì có ghi chép liên quan. Năm thứ năm Chính Hòa cũng chính là năm 1115 công nguyên, Tống Huy Tông hạ chiếu thăng Nhữ Châu làm Lục hải quân tiết độ lệ thuộc năm địa khu Kinh Tây Bắc Lộ, huyện Lĩnh Lương Tương Thành, huyện Diệp, Long Hưng và Lỗ Sơn.
188 Ngọc Doãn im lặng! Nỗi khổ mà Liễu Thanh nói, nếu là đặt ở trước đây, có lẽ hắn không thể nghiệm được. Nhưng sau khi trải qua mài luyện liên tiếp ở thành Khả Đôn, hắn đối với cái gọi là chuỗi mắc xích sinh vật “cá lớn nưốt cá cá bé, cá bé ăn con tôm” có cảm thụ sâu sắc.
189 Nếu muốn trở nên nổi bật, còn cần quý nhân giúp đỡ. Ngọc Doãn thân không có công danh, hơn nữa là xuất thân đồ tể, trong mắt bá tính bình thường có thể gọi một tiếng “đại quan nhân”.
190 Ai cũng không ngờ, phỉ thủ lại không có để ý Liễu Thanh, ngược lại hỏi ra vấn đề như vậy. Liễu Thanh sửng sốt! Ngọc Doãn cũng hồ đồ.
191 Tĩnh Khang sắp đến rồi! Trước khi trận tai ương đó tới, Ngọc Doãn hy vọng có thể có sức lực tự vệ nhất định. Mặc kệ hắn có thể tìm được người có thể làm hắn thăng quan tiến chức không, cũng nhất định phải có năng lực có thể bảo vệ mình trước.
192 Tháng 6, hoa dại nở rực. Bất kể bên ngoài là thế nào, nhưng vừa vào hạ trị Phủ Khai Phong liền lập tức cảm nhận được sự phồn hoa khác biệt.
193 Chiến tranh của người phụ trách văn thư, không kém hơn đấu tranh của giới quan trường. Có lúc, các quan lão gia có lẽ còn phải nói bản lĩnh trên mặt mũi, nhưng giữa người phụ trách văn thư, lại là càng trắng trợn, vật lộn không chút mảy may che dấu.
194 - Mẫu thân, nghe nói Tiểu Ất về rồi! Dương Tái Hưng vui mừng chạy xồng xộc vào xưởng thịt chín, vừa bước vào liền hưng phấn cất tiếng kêu to.
195 Yến Nô ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại chịu đựng áp lực to lớn. Tiểu Ất của trước kia, trông rất kiên cường, thật chất trong lòng lại yếu đuối.
196 Sau lần ân ái đã khiến khoảng cách giữa Ngọc Doãn và Yến Nô đã rút ngắn lại rất nhiều. Nếu như nói trước đây giữa hai người có gì ngăn cách, thì giờ phút này sự ngăn cách ấy đã tan thành mây khói.
197 Lý Nhược Hư và Từ Quỹ lập tức trầm mặc! Nhưng thanh niên áo gấm kia lại lộ vẻ nghi hoặc: - Đại Lang, Tiểu Ất là ai? - Cái này.
198 Trời vừa tờ mờ sáng, Ngọc Doãn đã thức dậy rồi. Người ngọc trong lòng vẫn đang ngủ say, cúi đầu nhìn xuống, đúng là tư thế quyến rũ của một đóa hoa hải đường đang ngủ say.
199 Khai Phong phủ có không ít thợ rèn lành nghề, những thợ rèn đao nổi tiếng cũng không ít. Thế nhưng, nếu muốn tìm một người tạo ra thanh đao hoàn hảo vừa ý Ngọc Doãn thì quả là hơi khó khăn.
200 Tận Bát Chân Lưu Đường, chính là Xích Phát quỷ Lưu Đường trong Thủy Hử vốn là một trong ba mươi sáu đạo tặc Kinh Đông, từng theo Tống Giang tung hoành Sơn Đông.