201 Ngọc Doãn bối rối. Hắn không biết đã xảy ra tình huống gì, thấy các chị em chạy tới phía hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ đó là: chạy nhanh đi! Tuy nhiên sau hắn chợt tỉnh táo lại, nhìn chị em này tới trước mặt, chắp tay nói: - Các tỷ tỷ có chuyện gì? Tiểu Ất mới trở về, có gì đắc tội với các tỷ tỷ thì xin bỏ qua.
202 Phong Nghi Nô có kế hoạch của nàng. Thật ra việc Ngọc Doãn quay về thì Phong Nghi Nô đã nhận được tin tức ngay. Tuy nhiên nàng cũng không lập tức đến nhà thăm hỏi Ngọc Doãn mà hẹn gặp Lý Sư Sư ở Lưu Tô Viên phường Trấn An.
203 Yến Nô cũng đã trầm mặc. Đối với những chuyện trong Câu Lan Ngõa Xá, nàng thật sự không hiểu. Nghe Ngọc Doãn nói như vậy, nàng mới biết giữa Từ Bà Tích và Dương Tái Hưng có khoảng cách rất lớn.
204 Lý Dật Phong tươi cười chắp tay đi vào cửa. - Chuyến này Tiểu Ất đi quá lâu, sao giờ mới về?Không sợ Cửu Nhi tỷ ở nhà sốt ruột sao. Yến Nô lập tức đỏ mặt, nói gắt: - Đại Lang đừng uống nhiều rượu ăn nói lung tung.
205 Sắc trời đã tối, trong Khai Phong đèn rực rỡ mới lên. Lại một đêm Bất Dạ Thành (thành phố không đêm), Đông Kinh ồn ào náo nhiệt dưới ánh đèn mê ly lộ ra vẻ mộng hoa thê lương.
206 Ngay khi ánh nắng ban mai đầu tiên chiếu vào trong đình viện ngõ Quan Âm, bên Quan Âm viện vọng đến từng hồi chuông báo sáng. Theo âm phạm quanh quẩn, Ngọc Doãn hít sâu một hơi, đột nhiên dậm chân bay lên trời, đại đao Hổ Xuất vung lên bắn tóe hỏa tinh khắp nơi, dưới ánh mặt trời, thanh đao loang loáng vẽ một đường cong kỳ quỷ trên không trung, chém ra.
207 Lúc nghèo, thì ngày ngày chỉ nghĩ đến gia tài bạc triệu. Nhưng khi thật sự có gia tài bạc triệu lại cảm thấy rất phiền toái. Thời đại, không có tổ chức ngân hàng, người có tiền phần lớn là xây dựng hầm để chứa tiền bạc.
208 Dương Tái Hưng động lòng rồi. Vì Từ Bà Tích, dù là từ bỏ tính mạng cũng nguyện lòng chứ đừng nói là đi học biết chữ. Hơn nữa Ngọc Doãn lại hết sức giúp y được vào thư viện, một lòng muốn y biết chữ.
209 Lý Quan Ngư, tên này nghe thật quen! Ngọc Doãn bỗng nhớ tới lúc Quách Kinh còn tại từng nghe y nói biết một tú tài tới từ Bắc quốc, gọi là Lý Quan Ngư.
210 Công văn dùng danh nghĩa của hoàng đế làm chiếu lệnh dân gian thường gọi là thánh chỉ. Khái quát chia ra những loại hình: chế, chiếu, cáo, sắc, chỉ, sách, dụ, lệnh, hịch, đại biểu cho các khái niệm khác nhau.
211 Trách không được Lý Dật Phong hỏi mình có đắc tội ai không. Nghe gã giải thích vậy, Ngọc Doãn đã hiểu được hoàn toàn vấn đề. Cũng giống như nhân viên văn phòng đời sau, một tờ báo một chén nước trà, ba mươi năm cùng lắm làm một trưởng phòng, một đời vô vị.
212 - Tiểu Ất, Quan Gia ỷ thế hiếp đáp người! Đêm càng sâu, màn đêm bao phủ trong đình viện ngõ Quan Âm phủ yên lặng tĩnh mịch. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ giấy, chiếu vào phòng.
213 Nghe nói sau khi Dương Dương trở về Thái Nhạc Thụ liền xin từ chức với Thái Nhạc Lệnh. Lúc rời đi, y đập vỡ chiếc đàn ngọc yêu thích, đồng thời phát thệ từ này không bao giờ gảy cầm nữa! Sau khi rời khỏi Thái Nhạc Thự, Dương Dương liền về nhà.
214 Đến giờ Chu Liễn cũng coi như hiểu ý của Chu Tuyền. - Để Kham nhi đi học đàn của Ngọc Tiểu Ất ư? Chuyện này làm sao có thể được! Chưa nói những thứ khác, chỉ tính đến việc Ngọc Tiểu Ất là một kẻ tay trắng, vào Hoàng thành còn chưa chắc được.
215 - An thúc phụ, ngài đã về rồi ư? Ngọc Doãn kinh hỉ kêu lên, bước tới nghênh đón hai người: - Hai ngày trước Cửu Nhi tỷ còn hỏi sao ngài đi lâu rồi vẫn chưa quay về.
216 Hai ba trăm quan đối với Ngọc Doãn hiện giờ chẳng đáng là bao. Hiện nay lợi nhuận mỗi tháng của ửa hàng Ngọc gia tới mấy trăm quán, kinh doanh thịnh vượng vô cùng.
217 Cũng không biết từ khi nào đám lưu manh đầu gấu ở phủ Khai Phong đã trở thành một mối họa lớn. Đám người này không sợ quan phủ giam giữ. Bọn chúng chỉ phạm một ít tội nhỏ, cùng lắm đeo gông thị chúng hoặc bị đánh mấy gậy, giữ vài ngày là được tự do.
218 Phong trào uống trà đời Tống rất thịnh hành. Tống Huy Tông Triệu Cát cũng là một vị thích uống trà, thậm chí còn làm một bộ “Đại quan trà luận”, chuyên bình về danh trà.
219 Không khí trong trà lâu trở nên náo nhiệt hẳn lên. Ngọc Doãn nói hết sức chậm rãi, trình bày từng cái một cho Thời đại Tuần san Đại Tống.
220 Khuôn mặt của Dương Kim Liên đỏ bừng lên, bưng cái chậu đồng không biết làm sao. Thời tiết hai bữa nay thay đổi, khiến cho nàng cảm thấy lạnh. Phu quân có việc nên đã đi Trịnh Châu vào hai ngày trước, cho nên nàng có bệnh cũng không có ai chăm sóc.