121 -. . . Đối mặt với từng bước từng bước ép sát của Vương nha nội, Ngọc Tiểu Ất thật sự nổi giận! Hắn vươn người đứng lên, chỉ Vương nha nội đó lớn tiếng quát: - Nha nội ức hiếp người như vậy, chẳng lẽ cho rằng ta không đàn được? Vương nha nội lại cười lạnh nói: - Một tên đồ tể như ngươi, gảy được đàn sao? Tiểu Ất tức giận không ngừng, tiến lên một bước, sau khi ngồi xuống bàn gảy đàn tấu nhạc, nhất thời làm tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
122 Trong Tây Tẩm các, đèn đuốc sáng trưng. Thời Tống khi chiếu sáng giữa đêm phần lớn là lấy đèn dầu là chính, hơn nữa giá cả không cao, có thể được bá tính bình dân chấp nhận nhất.
123 - Tứ Lục thúc, sao không đi ngủ? Ngọc Doãn xê dịch người, thấy La Nhất Đa cười nói: - Ngày mai còn phải lên đường, phải nghỉ ngơi nữa sợ là sau đó trời tối.
124 Ánh mặt rời chói rực! Ngọc Doãn dừng bước, lấy túi nước uống một ngụm to, sau đó đưa túi nước cho La Đức, dùng khăn vải lau mồ hôi. - Thời tiết chó đẻ này, thật muốn thiêu chết người ta mà.
125 Mưa càng ngày càng to, màn mưa bao phủ, giống như muốn nuốt chửng mảnh đất này. Thấy trong mây đen cuồn cuộn thỉnh thoảng truyền ra tiếng sấm mơ hồ làm người ta kinh sợ.
126 Thiếu niên tên Vương Mẫu Cầu, tuy gọi y thanh niên, nhưng có vẻ không thích hợp lắm. Đừng thấy mã bề ngoài y giống mười bảy mười tám tuổi, nhưng thực tế còn lớn hơn Ngọc Doãn hai tuổi.
127 Ngọc Doãn không nói lời nào mà đứng bên cạnh nhìn hai người Vương Mẫn Cầu và Hoắc Kiên. Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ! Ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết diễn tả thế nào.
128 - Xin hỏi Lãng Lý Bạch Điều Thất Thập Nhị Lang có ở đây hay không? Ngọc Doãn lại hô to, nhưng sau khi vừa thốt ra khỏi miệng thì lại có cảm giác như không hợp lý lắm.
129 Tình hữu nghị của đàn ông với nhau rất kỳ lạ, nói cũng khó mà rõ. Có một câu tục ngữ: không đánh không thân! Có lẽ phải dùng câu này mới giải thích được quan hệ giữa Ngọc Doãn và Điền Hành Kiến.
130 Đến gần mùa hè, ở phủ Khai Phong trời nắng chói chang. Huyện Dương Khúc có vẻ mát mẻ, nghe nói bởi vì hai ngày trước mưa to một trận. Ngồi ở trong một quán rượu, gọi ít đồ nhắm, Ngọc Doãn, La Đức cùng Lãnh Phi, La Cách nâng ly cạn chén nhiệt tình.
131 Tiêu Khánh là ai? Ngọc Doãn không biết, càng không quan tâm! Chỉ có điều bất thình lình ám sát khiến hắn run lên khó hiểu. Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Lúc hắn còn đang ngẩn người thì đám áo đen đã xông thẳng vào đội xe người Nữ Trực.
132 - Sứ giả Kim Quốc nói hay nhỉ, ngươi nói quân Đại Tống ta ngăn trở các ngươi bắt thích khách, chúng ta cũng muốn hỏi ngươi một câu. Thân ở trong Đại Tống của ta mà lại dám tự tiện công kích quan viên Đại Tống ta, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng Đại Tống triều ta không ai dám khai chiến với các ngươi sao? Không đợi thống lĩnh quân Tống mở miệng, một tên thanh niên chừng hai mươi đứng ra, tay chỉ người trung niên quát hỏi.
133 Quý Đình cười ha hả nói: - Trên công hàm đã nói rõ cha La Đại Lang sung quân phủ Thái Nguyên. Đây là lệnh của phủ Khai Phong, được Hình Ngục ti kiểm tra đối chiếu, sao có thể tự tiện thay đổi được? Chuyện này cho dù là phủ doãn cũng không thể làm chủ.
134 Phòng hơi bừa bãi, có vẻ như lâu không có người ở. Trên giường còn có hai bộ áo dài màu trắng bạc, tinh xảo bất phàm, giá tiền sợ không rẻ.
135 Đêm hè Thái Nguyên khá sinh động. Một vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao phủ xuống một lớp bàng bạc mong manh xuống huyện Dương Khúc.
136 Trong sân khá yên tĩnh. Thi thoảng có tiếng ve kêu trong trẻo từ bụi cỏ khiến không khí thêm vài phần an tường. Ánh trăng như nước tràn vào sân đình, dường như phủ một tầng lụa mỏng manh như sương như khói.
137 Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa nhỏ, chiếu vào trong phòng. Dư Lê Yến mặc một chiếc áo mỏng manh, trằn trọc trên giường khó ngủ. Trong đầu phút chốc là cảnh mẫu thân Tiêu Sắt Sắt cùng huynh trưởng Da Luật Ngao Lư Oát bị giết, phút chốc lại chuyển sang hình ảnh phụ hoàng Da Luật Diên Hi dữ tợn rít gào, rồi đột nhiên hóa thành tiếng vó kỵ gào thét của người Nữ Chân, cuối cùng là một màn trời đỏ rực, thân tại giữa cảnh núi thây biển máu quạnh hiu … Gò má phấn hồng xinh đẹp tuyệt trần không ngừng biến đổi bất định.
138 Dưới đáy xe ngựa có bức vách kép đủ cho một người trốn bên trong. Nhưng chỉ nên dành cho một người, nếu là hai thì không tránh khỏi chen chúc. Có lẽ Dư Lê Yến đã quên nhắc nhở của Nhâm Lão Công, thế nên khi nhìn thấy chiếc xe ngựa này thì khuôn mặt xinh đẹp của Dư Lê Yến đỏ bừng, nhăn nhó.
139 Từ thời lập Tống tới nay, Đại Tống triều vẫn luôn tồn tại một vấn đề nghiêm trọng: ngựa! Đại Tống thiếu ngựa, hơn nữa lại là cực kỳ nghiêm trọng.
140 Trong đội ngũ có hơn hai mươi người này, Ngọc Doãn vẫn luôn cảm thấy khó xử. Trước hết, hắn là đàn ông, hơn nữa không có chút quan hệ gì với Đại Liêu.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50