101 Dưới lầu giết chóc khổ chiến, trên lầu cũng kỳ dị tàn khốc. Thiên Hạ Đệ Thất vừa giết chết đệ đệ của mình là Văn Tùy Hán, một cước đá nửa người trên của đối phương xuống lầu, sau đó cúi đầu, giống như đang bi thương, cũng giống như đang trầm tư.
102 Bởi vì không nắm chắc, cho nên hắn lại hoành kiếm nơi ngực, bước một bước để thăm dò. Chỉ một bước nhỏ. Một bước này tiến tới, trước tiên còn dùng lời nói che giấu: - Ta biết ngươi đã bị thương nặng… ngươi đã chảy máu quá nhiều… ngươi đã là nỏ mạnh hết đà rồi.
103 Ba người bỏ mạng. Lúc này những người liều mạng trong nhà mới phát hiện bên ngoài đã mưa. Viện binh đã tới. Người tới là “Đại Đại Bình An” Long Thổ Châu, y tới từ cửa tiệm Hán Đường Gia Tư.
104 Trong máu tanh. Sau màn mưa. Trước giường. Trong tối. “Sát nhân cuồng ma” khiến người ta sợ hãi kia đột nhiên cất tiếng: - Vừa rồi ngươi nói ta là rác rưởi…Diệp Cáo đang muốn xuất kích, nghe vậy liền sững người, cũng ngẩn ra.
105 Lôi Bố cầm đao đứng thẳng, tinh thần lanh lợi, mặt mày rạng rỡ. Hắn đứng trong gió trong mưa, chỉ cảm thấy mình giống như đã khôi phục khí lực và tinh lực thời hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, cảm giác này quả thật khiến hắn vui vẻ phi phàm, vô cùng thỏa nguyện.
106 Xem ra tên này muốn giết hết tất cả. Hắn giết người quyết không chùn tay. Hắn mới đúng là một kẻ cuồng sát trời sinh. Sau khi giết nhiều người như vậy, hắn dường như còn chưa thỏa mãn, liền phi thân lên, chém xuống một đao.
107 Cá có rất nhiều loại, hung dữ, hiền lành, to lớn, nhỏ bé, có vây, không vây, nhưng đại khái có thể chia làm hai loại, chết và sống. Nếu như nói, Diệp Cáo có thể xem là một con cá có sức chiến đấu rất mạnh, Trần Nhật Nguyệt lại giống như một con cá trơn nhẵn, vậy hiện giờ cả hai đều giống nhau, đã trở thành “cá chết”.
108 Chẳng lẽ Thiên Hạ Đệ Thất đã chết, hiện giờ lại biến thành một thi thể sống, hút máu khắp nơi?Trần Nhật Nguyệt luôn sợ quỷ, nghĩ đến đây hai chân đã mềm ra, nếu như có thể ngã thì hắn đã sớm nằm xuống rồi.
109 Sau hai tiếng “xè xè”, bất ngờ, may mắn, ngoài dự liệu là hai con sâu kia đồng loạt nhả ra, rơi xuống, hơn nữa còn phát ra tiếng xì xì, trong nháy mắt hóa thành hai bãi dơ vừa nồng vừa hôi.
110 Nếu như nói một sát thủ luôn ghét bạo lực, thích hòa bình, vậy cũng giống như một tác giả chuyên viết cố sự võ thuật, tiểu thuyết võ hiệp lại là một người ôn hoà nhân từ, khó mà tin được.
111 Vứt đao thì vứt đao, có gì ghê gớm. Trên chiến trường, quan trọng nhất là giành được thắng lợi. Trong chiến đấu, không có thứ gì không thể vứt bỏ, chỉ như vậy mới hi vọng giành thắng lợi trên tay cường địch.
112 “Lực sát thương” là một loại lực lượng, có thể kích phát toàn bộ tiềm lực ẩn giấu trong cơ thể, giống như một “vụ nổ”, đánh đâu thắng đó. Trong quá trình Lôi Bố lui vào Danh Lợi Quyển, có mấy chi tiết cần phải nói rõ.
113 Không biết làm sao, cũng không có lựa chọn, Dã Dã và Nại Nại đành phải tử chiến để cầu sống. Lửa chết và dây thừng tấn công Lôi Bố. Bọn họ là nhóm thứ hai trực tiếp công kích Lôi Bố.
114 Lôi Bố quả thật không ngăn được “Thất Hảo thần quyền” của Mạnh Tương Lữ. Hắn chỉ không ngăn được quyền của đối phương, chứ không phải là tay. Cho nên hắn đã dùng “lực sát thương”, trong nháy mắt phát lực bóp gãy cổ tay Mạnh Tương Lữ.
115 Hắn đương nhiên không phải Thiết Thủ. Hắn là Dư Mặc Nhiên. Lúc “Tứ Đại Kỳ Chủ” Hoàng Hôn, Lợi Minh, Ngô Dạ, Chung Ngọ gây rối kiếm chuyện với Ngư cô nương, hắn chính là hán tử trung niên đã lên tiếng đứng ra bày tỏ sự quan tâm.
116 Ầm một tiếng, sấm lớn vang lên. Mưa lại nhỏ đi. Nhưng Lôi Bố càng kinh hãi, bởi vì củi trên tay hắn lại biến thành một con rắn, miệng rắn đang cắn vào hắn.
117 Thực ra Dư Mặc Nhiên trúng độc không sâu, thậm chí cũng chưa ngã xuống. Tính cảnh giác của hắn rất cao, vừa phát hiện trong mưa khác thường, lập tức bế khí nín thở, muốn chống lại độc lực, cho nên thần không ngưng, khí không tụ.
118 Lôi Bố nằm trên đất, điên cuồng hét lên. Đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo, cũng khiến hắn sụp đổ, tuyệt vọng. Hắn biết rõ đôi chân của mình e rằng đã hỏng rồi.
119 Trần Nhật Nguyệt đang chờ đợi, đang nhẫn nại. Chờ đợi, nhẫn nại, sau đó khi thời cơ tới sẽ triển khai hành động, giành thắng lợi. Nếu không, kiên trì nhẫn nại và chờ đợi sẽ biến thành vô ích.
120 Thiên Hạ Đệ Thất đã không kịp thương xót mình. Bởi vì biến cố đã sinh, nguy cơ đã hiện. Trần Nhật Nguyệt ở rất gần hắn, bất ngờ làm loạn, dùng hai tay giữ chặt lấy tay hắn.