121 Cuối cùng đã thất bại thảm hại, rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống, vẫn không ném được, không bỏ được, không thoát được Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt.
122 Thất bại là một chuyện thê lương. Có lúc ngay cả thắng lợi cũng như vậy. Bởi vì muốn thắng lợi phải trả giá rất lớn. Những thắng lợi trọng đại, thông thường đều phải trả giá thê thảm, hi sinh đáng sợ.
123 Thiếu niên thẹn thùng kia cúi đầu nhìn binh khí trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, xấu hổ nói:- “Tam Bất Quản” Quan Thúc Nhị, Kích Tình kích của ngươi lạc hậu rồi.
124 Cuối cùng đã thất bại thảm hại, rơi vào tình cảnh như vậy. Lúc Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống, vẫn không ném được, không bỏ được, không thoát được Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt.
125 Thất bại là một chuyện thê lương. Có lúc ngay cả thắng lợi cũng như vậy. Bởi vì muốn thắng lợi phải trả giá rất lớn. Những thắng lợi trọng đại, thông thường đều phải trả giá thê thảm, hi sinh đáng sợ.
126 Thiếu niên thẹn thùng kia cúi đầu nhìn binh khí trên tay mình, cũng không ngẩng đầu lên, xấu hổ nói:- “Tam Bất Quản” Quan Thúc Nhị, Kích Tình kích của ngươi lạc hậu rồi.
127 Lôi Bố biết đây là một kích cuối cùng của hắn, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại. Mặc dù hắn đã bị thương nặng, cũng rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần, chiến một trận.
128 Lạnh. Trắng. Đó là sắc mặt của Lôi Bố. Hoàn toàn phát lạnh, đột nhiên biến trắng. Màu da của Lôi Bố vốn đen nhẻm, hiện giờ lại biến thành trắng và lạnh, một màu trắng khiến người ta phát lạnh.
129 Phương Ứng Khán phi thân chặn đánh hắn. Thiên Hạ Đệ Thất rơi xuống. Trong đó chợt thấy ánh sáng đỏ lóe lên. Lúc rơi xuống, trên tay hắn có thêm một thứ.
130 Đến lúc vỗ tay rồi. Phương Ứng Khán vỗ tay nói:- Các ngươi đã thấy rồi, vừa rồi Văn Tuyết Ngạn Văn đại hiệp của chúng ta anh dũng lợi hại biết bao. . .
131 Trong quá khứ, hình phạt của Trung quốc có muôn hình vạn trạng, không thiếu cái lạ, cũng bất chấp thủ đoạn, tổn thương bạo ngược. Có gọt mũi, có xẻo tai, có móc mắt, có cắt lưỡi, có đồng thời cắt đứt cả mũi, tai, mắt, lưỡi, còn cắt cơ quan sinh dục, chặt tay chân, nhưng người vẫn không chết (không cho chết), để hắn tỉnh táo cảm giác được rõ ràng tất cả sự đau đớn này.
132 Xem ra, Phương Ứng Khán không ngăn cản được, nhưng cũng không tức giận. Hắn lại bình tĩnh hoà nhã nói:- Là ngươi!Thanh niên hiếu động kia dùng tay móc tai, hời hợt đáp:- Là ta.
133 Nhậm Oán lập tức đưa móc cho Nhậm Lao. Nhậm Lao lại tiếp tục cầm móc chạy. Sau đó Nhậm Oán hỏi:- Ngươi khỏe không?Đây là câu nói mở đầu của hắn. Thanh niên kia nói:- Ta khỏe.
134 Lúc này mọi người đang xử lý thương vong. Phương Ứng Khán lại hỏi Nhậm Oán:- Ngươi khẳng định hắn là Lôi Vô Vọng?Nhậm Oán nói:- Chắc chắn. Phương Ứng Khán hỏi:- Lý do?Nhậm Oán nói:- Nhìn hắn ra tay, ngoại trừ Lôi Diễm hoặc Lôi Vô Vọng, hiện giờ rồng nằm hổ phục ở kinh sư, đại khái cũng chỉ có Đường Năng, Đường Linh hoặc là Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình có công lực như vậy.