41 Bàn tay Vô Tình rung lên, hai mũi ám khí bắn ra, vừa vặn “kẹp chặt” hai vật, theo tiếng lách tách cắm vào trên tường gạch nhà dân. Nhà dân kia vừa lúc có hai đứa bé, một nam một nữ, đang chảy nước mũi ngồi ăn sủi cảo trước cửa, đột nhiên nhìn thấy trên tường có thêm hai vật.
42 Mây đen trước tiên bao trùm về phía mọi người, che kín tầm mắt của bọn họ. Đám “mây” kia thật ra là một loại “sương mù”, bản thân có chất độc. Khi đám người Lão Ô muốn ứng phó với đám “mây” kia, “mưa ong” đã tới.
43 Vô Tình nhíu mày một cái. Bởi vì y biết người trước mắt này thoạt nhìn lịch sự tao nhã, nhưng chẳng những khó dây khó chọc, hơn nữa còn là cường địch kình địch.
44 Trong số những người này, người cảm thấy kinh ngạc, kỳ quái nhất, có lẽ là Lão Ô. Con người Ô Can Đạt luôn rất lão luyện, rất sắc bén. Bởi vì hắn là người từng trải, bởi vì yêu cầu của nghề nghiệp, hoặc là nhu cầu khi hành tẩu giang hồ, thậm chí là cần thiết để sống sót, hắn đã học được tiếng bụng và tiếng môi.
45 Đàn có dây đàn, dây đàn lại không tiếng. Người hữu tình, ra tay vô tình. Đàn tranh này vốn đang đánh đến nơi cao tình, lại giống như đột nhiên vong tình; tiếng nhạc vốn đang tấu đến lúc nồng tình, lại bỗng nhiên trở nên bạc tình.
46 Lúc Vô Tình thi lễ, người kinh ngạc nhất lại là Ôn Văn. Y không ngờ Vô Tình lại phát hiện ra hai người kia. Hai người này đã tới, nhưng chưa có dấu hiệu sẽ ra tay, hơn nữa từ trước đến giờ luôn ẩn giấu thân phận, hiện nay lại bị Vô Tình vạch trần.
47 Y còn chưa nói xong, đã không nói được nữa. Bởi vì Thiên Hạ Đệ Thất thất khiếu đều chảy máu, hét lớn một tiếng, hai tay đồng thời vung lên, phát ra “kiếm khí”.
48 Người này đi xuống kiệu, đột nhiên cười một tiếng, thi lễ với Vô Tình, nhường ra một con đường. Một “con đường” để Vô Tình rất tự nhiên, cũng rất “thuận tiện” (ít nhất đối với một người tàn tật) lên kiệu.
49 Ôn Hòa kinh ngạc:- Ngươi làm sao biết hắn có thể phá giải huyệt đạo bị phong tỏa?Vô Tình nói:- Ta nhìn ra được. Ngoài ra khi Thích Thiếu Thương đưa Thiên Hạ Đệ Thất tới, cũng đã nói rõ với ta chuyện này.
50 Đây là suy luận của Lôi Thuần. Nàng cho rằng một mũi ám khí này của Vô Tình là có dụng tâm, y đã đưa ra cảnh cáo với Lục Phân Bán đường. Thứ nhất, y đã biết rõ Lục Phân Bán đường rình mò một bên, mưu đồ “ngư ông đắc lợi”.
51 Cũng không phải. Xem ra, người “tập kích” lần này còn chưa đạt đến trình độ như vậy. Nếu thật sự luyện thành Phách Không chưởng pháp, “cách không phát chưởng, đả thương phổi người”, ít nhất cũng phải có hai mươi năm khổ luyện, huống hồ là “dùng chân thay tay”?Thế nhưng “lực sát thương” của một cước này có lẽ còn mạnh hơn cả “Phách Không cước”, khó khăn cũng cao hơn.
52 Khi Ôn Nhâm Bình, Ôn Tử Bình đưa ra đánh giá về chuyện Thiên Hạ Đệ Thất “chết đi sống lại”, đồng thời cứu chữa Ôn Tập Nhân, Lôi Thuần cũng đang nghe Lâm Ca Ca tường thuật.
53 Người cướp Thiên Hạ Đệ Thất đi thật sự là kiếm đồng Trần Nhật Nguyệt và Diệp Cáo. Bọn họ nhận lệnh trở lại đám đông, đang muốn gây ra hỗn loạn cướp tù, không ngờ lại xảy ra chuyện Ôn Tập Nhân muốn cắt đầu Thiên Hạ Đệ Thất.
54 - Trong kinh thành có một người, rất trẻ tuổi nhưng võ công sâu không lường được, địa vị cũng cao, hơn nữa lòng dạ độc ác, trong triều được tin tưởng coi trọng, trong dân gian cũng trải rộng vây cánh, sau lưng còn có trưởng bối danh vọng nâng đỡ, thế lực đã gần như có thể đối kháng với đám quan lại như Thái Kinh, Lương Sư Thành…Vô Tình nói:- Hắn là ai?Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi, Diệp Cáo đồng loạt giành trả lời:- Phương Ứng Khán.
55 Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt “đưa” Thiên Hạ Đệ Thất vào Danh Lợi Quyển. Thực ra hiện giờ tính chất của Danh Lợi Quyển cũng đã thay đổi. Ban đầu đây giống như là nơi để quan gia, sai dịch đến nghỉ ngơi, dừng chân, ăn ở.
56 Ngày trước, Sơn Đông Thần Thương hội Tôn gia chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi đã xưng hùng đông bắc, chủ yếu là nhờ ba người. Bọn họ phân biệt cai quản ba trong số sáu phân đường lớn của Thần Thương hội, người phụ trách quyết sách Nhất Quán đường là Trưởng Tôn Phi Hồng, người phụ trách An Lạc đường là Công Tôn Tự Thực, cùng với Trọng Tôn Không Sắc phụ trách Đắc Thích đường.
57 - Đúng vậy. Lần này Gia Cát trả lời như đinh đóng cột. - Trước kia, bởi vì thời cơ chưa tới, ta không thể tự mình phóng thích Thê Lương Vương, mà Trưởng Tôn Phi Hồng cũng không muốn ra ngoài.
58 Vô Tình hỏi:- Cho nên Tôn Thanh Hà vẫn muốn tìm cách cứu y?- Lúc hắn còn trẻ chưa bộc lộ tài năng, “Thê Lương Vương” Trưởng Tôn Phi Hồng đã rất tán thường và coi trọng hắn, cho rằng có một ngày hắn sẽ thành đại sự, thành người tài, lại tiến cử hắn vào Nhất Quán đường và Nã Uy đường.
59 - Thế nhưng, ý của thế thúc hiện giờ là…Vô Tình đã hoàn toàn khôi phục sự bình tĩnh của mình, loại bình tĩnh đặc biệt, mang theo một chút cười nhạo và siêu thoát trần thế, gần như lãnh khốc:- Mệnh lệnh của thúc là muốn cháu giữ lại mạng hắn.
60 Vô Tình nói:- Thế thúc vẫn luôn vận dụng nguyên lý này, tìm được một loại “lực lương thuấn phát” giống như không có nguồn gốc, giúp thân thể tàn phế của cháu có thể sử dụng ám khí, thi triển khinh công.