101 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vãn Thanh đứng trước cửa, nhìn thấy cỗ xe ngựa hoa lệ này mà lặng người một chút. Không thể tưởng được Phượng cô đối với Chu Nguyệt Nhi tốt một cách không bình thường thế này, không ngờ ngay cả xe ngựa chuyên dụng của mình mà cũng đưa cho Chu Nguyệt Nhi dùng.
102 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Lâu lắm rồi mới có cảm giác ngủ ngon thế này a!Vãn Thanh duỗi người, nhìn ra ngoài trời đã là chiều tối. Ánh dương đỏ rực chiếu xuống mảnh đất Bồ Đề, nơi cửa phật đắm mình trong thứ ánh sáng huyền ảo đó, vô cùng hư ảo.
103 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Thẳng một mạch hướng về Chiến Thành mà đi, bởi vì thân Phượng Cô trúng độc, mặc dù đã giải độc nhưng độc này cực mạnh, thân thể hắn không thể nhanh hồi phục, đau đớn không chịu nổi.
104 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Không có việc gì thì mau đi?” Hạ Thanh khẩn trương nói, nhìn Vãn Thanh có chút khổ sở nhưng không có dấu vết bị thương, nàng rốt cục cũng yên lòng.
105 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nhìn Tà Phong phi thân đi rồi Vãn Thanh mới kêu: “Vào đi!”“Cô nương, nước đây!” Lan Anh nói sau đó châm đèn lên, trong phòng sáng rực.
106 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Hoàng hôn. Ánh chiều tà chiếu trên lầu Phượng Vũ, từng giọt nắng như nhuộm đỏ khung cảnh nơi này, thật đẹp, hoa cỏ nhuốm màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt và quý giá.
107 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vãn Thanh thấy Chu Nguyệt Nhi đột nhìn phía sau, vì vậy theo ánh mắt nàng ta nhìn ra phía sau, chỉ thấy Phượng Cô đang đi bộ tiến tới.
108 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nhìn phản ứng của Phượng Cô và Chu Nguyệt Nhi, trong lòng Vãn Thanh thầm hài lòng, tay nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhẹ nhàng ngửi và hưởng thụ, lúc này mới phóng tâm thưởng thức.
109 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Khó có giấc ngủ nào an ổn thế. Trong bầu không khí thanh tân sạch sẽ, tràn đầy mùi hoa và tiếng chim hót, Vãn Thanh chậm rãi mở mắt.
110 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Mặc dù độc đã phát tác xong, nhưng vẫn khiến Vãn Thanh suy nhược toàn thân, nếu không tĩnh dưỡng tốt trong hai ba ngày thì sẽ không khá được.
111 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của khách nhân, Vãn Thanh được Lan Anh dìu xuống đài, chậm rãi đi ra. May là trên đài, Phi Tuyết lại bắt đầu đánh đàn, khách nhân không nhìn nàng nữa, lại đắm chìm vào tiếng đàn của Phi Tuyết.
112 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Sắc trời vừa sáng, Vãn Thanh đã bị đánh thức bởi âm thanh mở cửa thô lỗ. Nhìn theo ánh ban mai, thấy một thiếu nữ mặc quần áo đỏ rực, vẻ mặt tức giận, nhưng vẫn rất xinh đẹp.
113 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Phượng Cô, ngươi điên rồi sao? Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì…” Vãn Thanh bị hắn lôi đi, không kiềm chế được cơn tức, thanh âm cũng trở nên bén nhọn.
114 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Trong Đông Phượng Viên. Đại sảnh đẹp đẽ quý giá. Nam tử cao lớn ngồi trên ghế của chủ ở chính giữa, vẻ mặt nhàn nhã tự do tự tại, khóe miệng khẽ cười, phượng nhãn ẩn chứa sự vui vẻ, làm cho người khác nhìn vào thấy được sự ngạo nghễ của hắn.
115 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Ban đêm, không ngủ được, vì vậy rời khỏi giường, lẳng lặng ngắm trăng, trong lòng, dĩ nhiên xuất hiện một loại cảm giác đau thương nặng nề, ngay chính bản thân nàng cũng không rõ là vì sao.
116 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Thấy Ngân Diện phi thân đi, Vãn Thanh duy trì vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, vứt cây đại đao đi, rồi sau đó quay về phòng.
117 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Mọi chuyện nhìn qua thì có vẻ tốt đẹp, nhưng trong lòng Vãn Thanh cảm giác vô cùng bất an, dường như có rất nhiều chuyện, không phải như thế -.
118 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Bên trong kiệu, Vãn Thanh ngồi yên trên đùi Phượng Cô, hai tay ôm đầu, mồ hôi vã ra đầm đìa, hô hấp gấp gáp, chuyện trong đầu như muốn vỡ tung òa ra, nhưng không thể nào ra nổi, nàng cố gắng nhớ bao nhiêu thì lại càng khiến hình ảnh nhạt nhòa đi bấy nhiêu, càng lúc càng đau đầu dữ dội.
119 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nếu như nói không có gì là ngoài ý muốn, có lẽ nàng và hắn chính là mình chứng cho câu đó. Hắn đối với nàng, thật sự là cực kỳ sủng ái, cưng chiều đến mức mà giả dụ có chết ngay lập tức cũng coi như sống vậy là quá đủ, chẳng luyến tiếc gì nữa.
120 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Phu nhân, ngài uống thuốc đi. ” Tỳ nữ bê bát thuốc đen ngòm, đưa cho Vãn Thanh. Vãn Thanh nhìn bát thuốc, ngưng thần, dường như muốn nhìn xuyên thấu qua cái bát.