121 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Từ ngày ngừng uống thuốc, – trí nhớ của nàng, bắt đầu trở lại một cách từ từ. Chẳng qua, vĩnh viễn vẫn chỉ là những hình ảnh mơ hồ, một việc cũng nhớ không ra.
122 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Toàn thân Phượng Cô cứng đờ, như bị sét đánh trúng, không nhúc nhích. Vẻ mặt hắn đanh lại, vừa đau vừa xót, khiến ai nhìn cũng muốn rơi nước mắt, đó không phải cơn đau thể xác, mà là cơn đau của tinh thần-.
123 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Độc phát xong rồi, thân thể của nàng căn bản là không còn gì đáng ngại, mặc dù vẫn suy yếu, nhưng đã có thể xuống giường đi lại.
124 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Ngươi vẫn cứ uống thuốc được ah?” Nữ tử đứng bên xuân trì nói với giọng lo lắng. “Đúng vậy, đó là thuốc do phu quân sai người chuẩn bị cho ta, trị liệu thân thể của ta -, ta làm sao có thể không uống.
125 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nàng bị dẫn vào một gian phong âm u tối tăm. . Mặc dù bị che hai mắt, nhưng nàng biết mình vẫn chưa bị đưa ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên, bởi vì theo nàng ước lượng thì quãng đường đó chưa đủ để ra khỏi Phượng Vũ Cửu Thiên -.
126 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nhân sinh biến ảo vô thường, tính mạng luôn không chịu nổi một kích. Lúc thấy Phượng Cô đâm kiếm vào Chu Nguyệt Nhi, máu nhuộm đỏ quần áo, còn có gương mặt vặn vẹo tuyệt vọng phẫn nộ của cô ta.
127 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Ta là Phượng Cô, thiếu chủ của Phượng Vũ Cửu Thiên –, Phượng Vũ Cửu Thiên có danh tiếng vang dội trong chốn giang hồ -, hoàn toàn là nhờ phụ thân anh hùng của ta.
128 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Đêm khuya, bầu trời rộng lớn đen đặc như mực, vài vì sao trơ trọi tỏa ánh sáng le lói, mặt trăng thẹn thùng giấu mình sau một đám mây hờ hững.
129 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Làm sao vậy? Nghĩ chuyện gì vậy?” Ngân Diện nhẹ nhàng đặt một chén trà nhài trước mặt nàng, ngồi xuống cạnh nàng, giống như lơ đãng hỏi.
130 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vãn Thanh lẳng lặng ngồi trong ngoại sảnh của Phượng Vũ Cửu Thiên, chờ hạ nhân đi bẩm với Phượng Cô. Nàng không biết hắn có chịu gặp lại nàng không?Vãn Thanh một mực ngồi chờ, chờ đến khi chén trà cũng nguội lạnh, vẫn không thấy Phượng Cô đi ra, cũng không có kẻ nào ra tiếp nàng.
131 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Buổi trưa ngày hôm sau. Có người đưa tới một phong thư, nói muốn giao cho Phượng Cô. Phượng Cô nhận thư, vừa mở ra nhìn, mặt mũi đã tối sầm lại, lửa giận bốc lên, đột nhiên quát: “Kẻ nào đưa thư?”“Đã đi rồi, chỉ là một người dân bình thường trong thành.
132 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Xem ra, sự đãi ngộ dành cho nàng không tệ chút nào, điều kiện ăn ở tốt, giống như làm khách quý vậy-, chỉ có điều mất tự do, nếu không, nàng thật sự tưởng mình là thượng khách ở đây?Nhìn đuôi váy màu xanh da trời, nàng cười nhạt cười một tiếng, đuôi váy dài, uốn lượn chập chờn, nhìn qua thì đẹp, kỳ thật, là để phục vụ ý đồ khác? Nàng nhẹ nhàng kéo đuôi váy, khẽ xoa xoa.
133 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Phượng Cô nâng chén trà lên ngang mũi, phượng nhãn híp lại, tinh tế phẩm trà, ba phần cao nhã bẩy phần tà khí, rồi sau đó cười nói: “Trà là trà ngon, nước là nước tốt, người pha trà cũng là cao thủ, chỉ tiếc…”Hắn chỉ nói một nửa, nhìn Bạch Vân Yên, im lặng không nói, có điều nụ cười nhạt mang một ẩn ý khác.
134 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Một lúc lâu sau, Phượng Cô rốt cục cũng vận công xong. Hắn mở mắt, thần sắc đã khôi phục rất nhiều, không yếu ớt với dáng vẻ muốn bỏ xác lại chỗ này như khi nãy.
135 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Lên giường ngủ đi! Ngủ đủ giấc tốt cho tinh thần. ” Phượng Cô quay sang nói với Vãn Thanh, trời tối rồi , Vãn Thanh gầy yếu như thế, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
136 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Thấy có ngựa gần đấy, Phượng Cô ôm Vãn Thanh nhảy lên ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, chạy vội lên.
137 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Bất quá, hắn vẫn không đành lòng nổi giận với nàng, không hiểu sao -, trong lòng hắn, lại bắt đầu biết thương tiếc một người, mà cảm giác đó vô cùng thoải mái.
138 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. “Phượng Cô? Phượng Cô! Người không sao chứ?” Vãn Thanh ngồi dậy, nhìn Phượng Cô nằm ngất bên cạnh, hét lớn tên hắn. Nhưng hắn đã hôn mê từ lâu.
139 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng. Nguyên lai, nàng không phải một nữ tử kiên cường tuỵêt đối. Nàng, cũng có lúc sợ hãi –.
140 Dịch: Kún ♥ NhiNguồn: kunnhi. Vãn Thanh quay đầu, liền nhìn thấy Phượng Cô đang liều lĩnh đi tới, sắc mặt xanh mét, vết thương của hắn lại bắt đầu rỉ máu!Người này, hắn nghĩ hắn là bất tử sao?Bị thương như thế, vẫn còn tùy tiện cử động, nhìn vết máu ghê người, trái tim của nàng như bị treo lên, chuẩn bị trách hắn.