241 - Kỳ thật mỹ lệ cũng là một loại tài nguyên. Diệp Khai rất thản nhiên nói đối với Tạ Quân Ngọc:- Tựa như Tạ tổng đội, tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp sở, thượng tá cận vệ trung ương, nếu đổi là một cô gái xấu, đồng dạng tư lịch, đồng dạng công tích, chưa hẳn có thể có thành tựu như cô bây giờ.
242 Diệp Khai khép hờ mắt, tận lực khống chế hô hấp và nhịp tim, giả bộ như đang ngủ say. Hắn thực sự không biết Tạ Quân Ngọc đột nhiên vào đây để làm gì?Nhìn xem Tạ Quân Ngọc rón rén bước tới bên cạnh mình.
243 - Sao em gọi anh là cha nuôi? Gọi là anh đi. Diệp Khai cải chính. Mặc dù nói linh hồn Diệp Khai có chút đặc biệt, nhưng thể xác dù sao cũng là điển hình mười tám tuổi, làm sao có thể bảo cô gái nhỏ gọi hắn là cha nuôi? Chỉ kém bốn năm tuổi mà thôi, sao chênh lệch thế hệ như vậy?Cô bé ngượng ngùng nhìn Diệp Khai nói:- Là mẹ bảo chúng con gọi vậy.
244 Chủ ý của Diệp Khai quả nhiên không tệ, sau ba buổi chiếu phim liên tục, các thôn dân của Thánh Vương thôn rốt cục tràn đầy chờ mong với cuộc sống bên ngoài.
245 Trong huyện đến có hai vị, một vị tuổi trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, nhìn vẻ nho nhã [đấy,] còn đeo kính trắng, một vị khác mặt đen, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, thể trạng khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên làm việc chân tay.
246 Trong huyện Bằng Dương lúc này đang loạn. Sau khi nguyên bí thư huyện ủy bị bệnh về hưu, trong tỉnh trực tiếp phái một vị tân nhiệm bí thư huyện ủy, tên gọi Hoắc Đông Lai, 35 tuổi, trong mắt mọi người thuộc về loại cán bộ tuổi trẻ tài cao, đảm nhiệm trưởng phòng trên tỉnh đã năm năm, nguyên nghĩ đến khả năng đề bạt, không ngờ bị phái đến huyện như vậy vùng núi vắng vẻ làm bí thư huyện ủy.
247 - Anh nói cái gì?! Doãn Sách Thành có chút không tin lỗ tai của mình, nhịn không được hỏi lại một lần. Thánh Vương thôn bởi vì nguyên nhân hoàn cảnh địa lý phức tạp, nên thông tin thường xuyên gián đoạn, tính phong bế của tiểu sơn thôn lại tương đối mạnh, bình thường không có việc gì thì có rất ít người ra ngoài nên trong huyện đối với tình huống Thánh Vương thôn cũng không phải kịp thời.
248 Tiểu Trần nghe xong Diệp Khai nói, lập tức sợ ngây người. Hắn thật không ngờ, Diệp Khai lại có thể sinh ra oán niệm lớn như vậy, hoàn toàn đem hắn trở thành bạch nhãn lang rồi.
249 Phó chủ nhiệm văn phòng ủy ban Tân Thụ Minh sau khi nhận được nhiệm vụ trong huyện phái xuống, trong nội tâm vẫn có mâu thuẫn cảm xúc đấy. Thánh Vương thôn đó là địa phương gì? Địa phương vắng vẻ phong bế không nói, dân phong cũng bưu hãn, có thể nói ngươi nếu như muốn bọn họ cải biến chủ ý, đó là tương đối khó khăn.
250 - Thật sự là quá ngưu bức rồi! Lê Nhị nhìn chỉnh thể sơn thể sụp đổ xuống chỉ nói một câu như vậy. Về phần nói Phùng Thiên Dịch có tư lịch mỏng hơn Lê Nhị rất nhiều thì bị khiếp sợ nói không ra lời.
251 - Thật là đáng sợ!-Nhân gian hạo kiếp ah…Nhóm người của phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Bằng Dương Tân Thụ Minh tạo thành tổ điều tra, suốt nửa buổi sáng mới từ thị trấn thống nhất đi ra, còn chưa chạy ra ngoài được bao xa liền cảm nhận được sự chấn động giống như long trời lở đất, sóng địa chấn gần nửa phút, cảm giác chấn rung phi thường cường liệt.
252 Diệp Khai trước tiên chạy tới thành phố Minh Châu, vừa đi tới cửa ra vào thành ủy liền thấy có một mỹ nữ ngăn cản xe của hắn. -Chào anh, Diệp công tử, tôi là thư ký của Diệp bí thư, tên gọi Hà Tình, nhận lệnh chờ anh ở đây.
253 - Con đừng không có chuyện lại kiếm chuyện chơi. Diệp Tử Bình lườm Diệp Khai, cũng không muốn hắn lại gây ra thêm chuyện gì rắc rối. Lại nói tiếp, đối với Diệp Khai, Diệp Tử Bình cảm thấy vừa có chút kiêu ngạo lại có chút đau đầu.
254 - Mọi người nhìn cháu như vậy, áp lực của cháu rất lớn đó!Diệp Khai vừa cười vừa nói. Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình cơ hồ đồng thời đều nở nụ cười, hiển nhiên là bị lời nói của Diệp Khai làm vui vẻ.
255 Đã lấy được Diệp lão gia tử trao quyền, trong lòng Diệp Khai cũng có chút cảm giác thỏa thuê mãn nguyện. Ở trong ấn tượng của hắn, ngành sản xuất thông tin cùng máy vi tính là hai ngành kiếm tiền rất lớn, nhưng cụ thể làm sao đi thao tác mới thích hợp, vẫn cần phải cẩn thận suy tính lại một phen.
256 Dám nói giỡn ngay trong phòng họp của Cục chính trị trung ương, còn chọc cười, đoán chừng chỉ có Diệp Khai mới có lá gan này rồi. Thứ nhất là bởi vì lực lượng của hắn đầy đủ, thế lực Diệp gia thật sự là quá lớn, trong nhà có ba vị lãnh đạo quốc gia quốc cấp không nói, quân đồng minh cũng có vài vị, quan hệ khá gần cũng có vài người, cho nên có được ưu thế này, mặc dù là cười cười nói nói cũng là chuyện rất bình thường.
257 - Điều này sao có thể!Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên lập tức biểu thị vẻ nghi vấn:-Tuổi của cậu còn nhỏ, nói chuyện cần phải đúng mực, mặc dù nói đồng chí Hồng Chính đã đáp ứng, nếu như cậu thật sự sửa xong đường thì cấp cho cậu chức vụ phó ban, nhưng hậu quả do động đất tạo thành không nằm trong phạm vi ước định đi?Đổi một câu nói, hắn cho rằng Diệp Khai cố ý kéo công về ình để lấy được chức phó ban kia.
258 Diệp Khai ở nơi đó đại náo Cục chính trị trung ương, mà ba nhân vật khác của Diệp gia lại ngồi yên câu cá, không hề có chút vẻ lo lắng suy nghĩ, tựa hồ mọi người đang đàm luận không phải con cháu nhà mình.
259 Có muốn thử xem một chút hay không?Lực sát thương cũng những lời này, thật sự là quá lớn!Toàn bộ các đại lão trong phòng lúc này đều hít sâu một hơi lạnh, không nói.
260 Sau khi tan họp, tất cả mọi người đều quay trở về phòng làm việc của mình. Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bước nhanh đuổi theo Vân thủ tướng, nhìn hắn dò hỏi:-Lão Vân, sự tình hôm nay anh thấy thế nào?-Anh muốn hỏi chuyện gì?Vân thủ tướng nổi danh là giảo hoạt, nghe câu hỏi của hắn lại hỏi ngược trở về.