201 Thành phố vừa lên đèn, Diệp Khai mang theo Lê Nhị, Phùng Thiên Dịch cùng tới khách sạn Minh Châu. Lê Nhị lái xe, Phùng Thiên Dịch phụ trách bảo an, hai người phối hợp rất ăn ý.
202 - Nhị thiếu gia, mấy hôm nay cậu không đến trường có sao không?Lúc Lê Nhị đưa Diệp Khai trở về, lại hỏi. - Có cái gì đâu? Dù sao cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
203 Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Tử Bình đã đi khảo sát công tác cải tạo thành phố. Bên chính quyền gồm một Phó Chủ tịch thành phố và ban nghành kiến thiết chừng 30 người kéo nhau đi, chỉ là thời tiết không đẹp, cảm giác muốn mưa.
204 Lúc Diệp Khai đi vào văn phòng Diệp Tử Bình thấy cha mình đang nghiên cứu mấy bộ hồ sơ. Diệp Khai cũng không phải tới đây lần đầu, nếu như không có gì việc lớn thì hắn cũng không muốn chạy sang bên thành ủy, mấu chốt là thủ tục ra vào quá rườm rà rồi.
205 Tình huống thiếu hụt tài chính của thành phố Minh Châu sau khi nhờ vào khu mới Phổ Đông thi hành chính sách cho thuê đất mà bắt đầu trở nên dễ dàng hơn.
206 Diệp Tử Bình muốn đè xuống thanh âm phản đối chắc có quan hệ đến quá trình công tác lâu dài của ông ở Bộ tuyên truyền. Nhưng Diệp Khai ngăn ông khiến Diệp Tử Bình hơi ngạc nhiên.
207 Trước lúc Diệp Khai đến Kinh Thành thì Diệp Tử Bình cũng đã gọi điện cho Sở Vân Tùng. Đương nhiên trong điện thoại, Diệp Tử Bình cũng không có nói rõ ràng Diệp Khai mang theo nhiệm vụ đi lão Sở gia bái phỏng, chỉ nói là cho bọn nhỏ một chút không gian tiếp xúc, có lợi cho bồi dưỡng tìm cảm, đồng thời còn nói rõ có một số đặc sản muốn đem qua cho Sở lão gia tử.
208 Diệp Khai lập tức hiểu dụng ý của Sở lão gia tử. Lại nói tiếp, vô luận là lão Trần gia cũng tốt, lão Phùng gia cũng thế, những đại gia tộc này đều có quan hệ không tệ với Sở lão gia tử, kết quả đều xuống đài vì Diệp Khai, hơn nữa không tốt đẹp lắm, có thể nói là thân bại danh liệt, thảm đến không thể thảm hơn.
209 Diệp Khai cùng chú Lê ở lại Sở gia cũng không bao lâu, nói xong việc liền đi. Sở Tĩnh Huyên đứng trên tầng ba, nhìn xe của Diệp Khai rời đi, cảm giác không biết nói gì.
210 - ah? Diệp Khai nghe xong, quả nhiên có chút giật mình. Nói thực ra, hôm nay Diệp Tử Bình tuy nhiên ở ngoài sáng châu thành phố đứng vững vàng gót chân, nhưng là muốn nói hoàn toàn không có tai hoạ ngầm, cũng là không có khả năng đấy.
211 Nói thật ra, nếu như không có chuyện gì Diệp Khai thật sự không muốn đến Đế Hào. Tựa hồ mỗi lần hắn đến câu lạc bộ Đế Hào đều sẽ gặp một chút chuyện phiền toái, có lẽ bát tự của hắn không hợp với địa phương này, nhưng nhắc tới thật kỳ quái, Đế Hào nằm trong tay nhóm người Lê Đại sinh ý càng trở nên thịnh vượng, nghiệp vụ phát triển không ngừng.
212 - Gần đây Hầu lão tam ở bên thành phố Hải Đông giày vò vô cùng lợi hại…Lê Đại nói với Diệp Khai. Từ sau khi lên làm bí thư thành ủy, rốt cục Hầu lão tam có thể thi triển quyền cước tại Hải Đông, đại khái hắn cũng cảm thấy thời gian lưu lại ình không còn bao nhiêu, cho nên cũng không có gì cố kỵ, sau khi đưa ra lý niệm kinh doanh thành thị, bắt đầu lợi dụng lực ảnh hưởng của Hầu lão gia tử trăm phương ngàn kế phát triển thành phố Hải Đông.
213 -Kỳ thật bây giờ nói những năm 80 thành phố Minh Châu đã nộp tiền thu thuế thật lớn lên quốc gia, cách nói này cũng không chính xác. Lê Đại lại nói tiếp:-Đứng đầu chính thức hẳn phải là Liêu tỉnh, vấn đề là ở thành phố Minh Châu vốn có tư cách giao thuế chỉnh thể cho quốc gia, mà trong Liêu tỉnh còn phân ra mấy kế hoạch cho từng đơn vị, Trầm Thành, Hải Đông, An Cương, Liêu Hà, Du Điền vân vân…điển hình nhất là năm 1988, trong mười khu vực nộp thuế đứng đầu cả nước Liêu tỉnh đã chiếm được bốn vị trí.
214 Thẳng đến sáng ngày kế tiếp, Diệp Khai mới có cơ hội nhìn thấy Diệp lão gia tử. Diệp lão gia tử vô cùng bận rộn, chỉ có được 20 phút thời gian cho hắn.
215 -Hắn thật đã nói như vậy?Sở lão gia tử hỏi. -Đúng vậy. Sở Tĩnh Huyên gật đầu hồi đáp. -Nhưng hắn cũng đã đáp ứng lấy ra một trăm triệu đô la cho cháu dùng làm tài chính đầu tư.
216 - Vào đi, trong này không có đội chó săn. Diệp Khai vừa cười vừa nói. Lâm Tư Vũ thè lưỡi, lẻn vào, sau đó tháo kính râm xuống có chút ngại ngùng nói:-Chào lão bản, chào nhị thiếu gia.
217 -Tụi mày thật có can đảm…?Sắc mặt Đàm Diệu Tổ trắng nhợt. Hắn dựa dẫm đơn giản chính là đại chiêu bài của chú hắn là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt, thế nhưng lúc này người ta căn bản không thèm nhìn tới cái gì mà thân phận bảo tiêu cảnh vệ trung ương của hắn, trực tiếp đánh a Tứ gãy tay chân ném ra ngoài, nghe được tiếng kêu thảm thiết kia cũng đã có thể biết không có kết cục gì tốt, chẳng lẽ bọn họ thật có can đảm đánh gãy tay chân của cảnh vệ trung ương sao?Cảnh vệ trung ương có thân phận gì? Cận vệ Trung Nam Hải! Là đại nội cao thủ chuyên bảo vệ an toàn của người lãnh đạo quốc gia!Thế nhưng đối phương rõ ràng không hề có một chút cố kỵ, nói đánh là đánh, vô cùng gọn gàng dứt khoát.
218 -Làm sao vậy Lâm thúc?Đàm Diệu Tổ vừa nghe được ngữ khí mang theo vẻ khó xử của Lâm phó cục trưởng, lập tức liền tức giận. Phó cục trưởng Cục công an thủ đô mặc dù chỉ là cán bộ cấp phó sở, nhưng quyền lực thực tế lại không nhỏ, nhất là đối với những thị phi lớn nhỏ trong thủ đô trên cơ bản đều hiểu thật rõ ràng, bằng không mà nói cũng không làm được loại công việc này.
219 Cô gái trẻ tuổi vừa đến trên người mặc chế phục màu đen, bộ ngực vun lên thật cao, hình dạng hoàn mỹ, mang một bộ kính râm che khuất đôi mắt làm cho người ta nhìn không thấy vẻ mặt của nàng, trong tay nàng cầm loại súng trường kiểu mới nhất, xem ra cũng đã sẵn sàng lên đạn.
220 Diệp Khai đã làm quyết định, Diệp Kiến Hoan cũng không nói thêm lời gì, nhân viên Đế Hào phối hợp đem khách nhân tiễn ra ngoài. Sau đó nhìn Tạ Quân Ngọc cho người đóng cửa Đế Hào dán giấy niêm phong, đóng lên con dấu của Cục cảnh vệ trung ương.