221 - Diệp công tử đa tâm, tại đây làm sao có thể có những người khác?Tướng quân Lâm Uy thề thốt phủ nhận nói. - Vậy sao? Chẳng lẽ tôi thật sự nghe lầm? Diệp Khai khẽ mĩm cười nói, nhưng cũng không dây dưa thêm về vấn đề này:- Chuyện đã làm rõ ràng, tôi có thể rời đi hay không? - Diệp công tử an tâm một chút chớ vội, đêm nay tạm thời ở chỗ này ngủ lại là được.
222 - Cơ hội gì? Tạ Quân Ngọc hỏi. Chuyện này liên quan đến chung thân hạnh phúc của nàng nên Tạ Quân Ngọc tự nhiên không có khả năng không quan tâm. Lão giả nhìn Diệp Khai, nói với Tạ Quân Ngọc:- Khí tức trên thân kẻ này thuần hậu bền bỉ, phúc trạch thâm hậu, con có thể thu thập trên người hắn để hóa giải khí âm sát của bản thân.
223 Diệp Khai ngủ rất thoải mái, thật lâu không có cảm giác như vậy rồi. Gần đây hắn bề bộn nhiều việc, chạy quanh bốn phía, cũng không gặp Chung Ly Dư nhiều nên tinh lực tồn quá nhiều.
224 Diệp Khai đi phía sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn bờ mông của Tạ Quân Ngọc. Nhìn bờ mông này, không biết sao hắn lại nghĩ tới Tạ Quân Hào, đó cũng là một tên gia hỏa cần ăn đòn.
225 - Thế nào, có ý kiến phải không? Diệp lão gia tử nhìn xem cháu trai, cười hỏi. Diệp Khai ngồi chống cằm bên bàn, hiển nhiên là có tâm sự. - Chuyện hôm na nói như thế nào đây?Diệp Khai nói:- Dĩ nhiên cháu vui vẻ làm chuyện giúp nhân dân vùng núi sửa đường, bỏ ra một chút tiền cũng không có gì, huống chi là lão chiến hữu của ông.
226 - Cháu ăn no rảnh rỗi, đi gây Diệp Khai làm cái gì?! Đàm Thắng Kiệt chỉ vào cháu trai Đàm Diệu Tổ, hầm hầm mắng:- Chẳng lẽ cháu cho là mình ở kinh thành thật sự là một nhân vật rồi hả?! So về Diệp Khai, cháu không bằng cái rắm! Đối với chuyện thằng cháu vừa gây ra, Đàm Thắng Kiệt vừa sợ vừa giận.
227 - Anh sao có thể lại để cho Tiểu Khai lên núi làm thôn trưởng?Nhị lão gia tử phàn nàn với Diệp lão gia tử. Chuyện Diệp Khai sắp đi theo Báo tử quay trở lại tỉnh Giang Trung làm thôn trưởng đã truyền đến tai Nhị lão gia tử khiến ông không mấy hài lòng.
228 - Chuyện này thật sự là tà môn. . . . Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Giang Trung Mộ Thu Bạch sau khi nghe được tin tức thì im lặng thật lâu. Đối với chuyện Diệp lão gia tử đáp ứng lão chiến hữu đồng ý cho cháu trai Diệp Khai đi vùng núi tỉnh Giang Trung sửa đường, trong cao tầng cũng nhiều người biết nên tiêu điểm hiện giờ của mọi người đột nhiên vào tỉnh ủy tỉnh Giang Trung.
229 Trước khi đi, Diệp Khai lại tới chỗ Vân Hải cư. Sở đại tiểu thư tự mình đi ra nghênh đón hắn, vừa thấy mặt đã hỏi chuyện kia:- Nghe nói anh đã lập thệ, không sửa xong đường tuyệt không rời núi? - Ừ, là có nói như vậy.
230 Cuối tháng mười một, bí thư huyện ủy của địa khu Lăng Xuyên huyện Bằng Dương tỉnh Giang Trung bị bệnh về hưu, tân bí thư vẫn chưa bổ sung. Đầu tháng mười hai, chính quyền tỉnh cử một vị trưởng phòng có thâm niên hạ phóng huyện Bằng Dương, trở thành tân bí thư.
231 - Nhị thiếu gia, cậu làm việc luôn phong cách như vậy. Lê Nhị nhìn đại địa thương mang chậm rãi di động dưới chân, có chút cảm khái nói với Diệp Khai.
232 - Rốt cục trong lòng Diệp lão hổ suy nghĩ như thế nào đây?Người đưa ra câu hỏi như vậy không chỉ có một người. Khi đồng chí Phương Hòa đưa ra câu hỏi này, đồng chí Hồng Chính đang ngồi nói chuyện cùng ông.
233 Mùa đông tại vùng núi lại không quá lạnh, điều này vượt ngoài sự suy đoán của Diệp Khai. Lần này đến nơi đây sửa đường, Diệp Khai đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, bên trong một phi cơ trực thắng mang theo là đủ loại vật tư chuẩn bị cắm rễ tại vùng núi thời gian lâu dài.
234 Trong lúc Diệp Khai đến vùng núi tỉnh Giang Trung làm thôn trưởng, trong thời gian này ở bên ngoài tổng thống Gobachev vẫn đang cố gắng khởi động tiến trình New OGA, làm ra cố gắng cuối cùng vì các quốc gia liên minh, hắn cùng những người lãnh đạo tất cả các nước cộng hòa đã tiến hành nhiều lần bàn bạc, nhưng lần này sự phân liệt của Xô Viết đã không còn có thể tránh né.
235 Diệp Khai cũng không hề nghĩ đến Ngô Tác Đống lại là một vị cao thủ công phu nội gia ẩn sâu lánh đời. Khó trách hắn có thể lập được nhị đẳng công khi đi lính, hơn nữa còn không bị tổn thương, đây đại khái là vì có công phu nội gia bảo hộ, so với người bình thường mà nói chiếm cứ ưu thế rất lớn.
236 Đối với Thánh Vương thôn mà nói, hai trăm đồng đã là thật nhiều rồi, anh đem trên triệu đồng tiền mặt đặt tới trước mắt của bọn họ, đây là loại khái niệm gì?Đôi mắt mọi người đều bị những xấp tiền xanh ngắt làm biến đổi, có chút biến thành màu lục xanh ngời.
237 - Đương nhiên là có ý đồ thâm sâu hơn rồi. Diệp Khai nở nụ cười, rất có hương vị cao thâm khó lường. Hai người Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nhìn nhau, không hiểu rõ vấn đề này có nên hỏi thêm hay không, Diệp Khai làm việc tuy nhìn qua có vẻ rối loạn không theo lẽ thường, thế nhưng cho tới cuối cùng luôn có thể làm người cảm thấy chấn động, hay là lần này an bài cũng không sai lầm đi?Trên thực tế từng chứng minh những người đã khinh thị Diệp Khai cuối cùng thậm chí đều đã gặp phải bi kịch rồi.
238 Trên đường trở về, mọi người đều trở nên trầm mặc, hiển nhiên bị phát hiện vừa rồi làm chấn kinh. Không ai ngờ được bên dưới ngọn núi lại là trống rỗng, hơn nữa nhìn vào liền biết được trước kia chưa từng bị người phát hiện qua.
239 -Tối nay không người chìm vào giấc ngủ sao…Diệp Khai lặp lại một câu, trong nội tâm cũng có chút cảm khái. Đối với nhiệm vụ sửa đường lần này Diệp Khai vẫn không hề lơi lỏng, mặc dù hắn có nói muốn nổ tạc ngọn núi nhưng hiện tại cũng không có mấy người tin tưởng vào kế hoạch của hắn.
240 -Đổng lão sư, cô mau đứng lên nói chuyện được không?-Cô còn làm như vậy tôi sẽ lập tức rời đi ngay đó. Diệp Khai đối với kiểu quỳ có vẻ như nửa hiếp bức thế này cảm thấy phi thường khó chịu, ngay khi hắn làm bộ như muốn rời khỏi Đổng lão sư rốt cục đứng lên nhưng lại kéo cánh tay Diệp Khai, trong ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn.