61 Lưu Độc Phong mặt dâng hiện vẻ cười mà không phải cười, chỉ thốt: "Các ngươi đến thật đúng lúc". Nghe Tân Đông Thành khẩn trương hoảng hốt la: "Ai kêu các ngươi đến! Mau về, mau về".
62 Người đi đường xa, không phải ở đâu cũng có quán ăn, tửu lâu để cung phụng kẻ đói lòng, để không bị đói giữa hoang sơn đất vắng, mang theo lương khô là chuyện cần thiết.
63 Bốn bề tĩnh lặng, một vùng khói lạnh mù mờ lưu động, ánh trăng mông lung, có một thứ không khí quỷ bí khôn tả. Ánh trắng thoạt sáng ngời, thoạt mờ tối, lúc sáng tựa như bành trướng vô hạn, lúc mờ cơ hồ thình lình nuốt chửng lấy cây cỏ thú vật trong rừng.
64 Hồng Phóng vừa nhìn thấy Liêu Lục rút gương ra, lập tức uốn người lao tới, kêu lên: "Đừng để y rọi kiếng!". Trên tay hắn đã có thêm một sợi xích đầu cột mũi tiêu, phất tay ra, "vù" một tiêu bắn về phía Liêu Lục.
65 Cho dù là Trương Ngũ luôn luôn cơ biến cũng không kịp có bất kỳ một ứng biến nào. Đó là một mũi ám khí đoạt mệnh!Bởi lần này tránh cũng không thể tránh, không thể không chết, giữa một sát na, trong đầu Trương Ngũ vì tự nghĩ mình chết chắc, trái lại không một chút chấn động, không một chút hoảng kinh, hoàn toàn dồn tâm thần vào một chữ "Tử"!--- Không ngờ ta chết như vầy!Đó là chuyện duy nhất Trương Ngũ nghĩ đến vào sát na sinh tử treo trên đầu sợi tóc đó!Y chăm chăm nhìn Thiết tật lê thần tốc bay tới, không ngờ không nháy mắt chút xíu nào.
66 Lưu Độc Phong đáp: "Bào Bào là đệ tử đắc ý của Cửu U lão yêu, học được không ít bản lĩnh của lão. Trận chiến vừa rồi, Cửu U lão quái lúc đầu tiềm hóa trong 'đám cỏ' đó, sau đó do Bào Bào phụ trách, hắn hóa thành tấm áo choàng xám chụp lấy ngươi.
67 Trong lúc Trương Ngũ mơ mơ màng màng sờ soạng kiểm tra người, y phát hiện trên ngực mình có một vật nhẹ, giống như một tờ giấy trắng, dưới ánh sáng mờ mờ của tòa miếu, đang cố gắng đốt lửa, đột nhiên, một vật bay vào, như một con dơi, bay vèo qua người y.
68 Dùng Hồ Chấn Bi và Long Thiệp Hư cầm chân Thích Thiếu Thương. Lại dùng Anh Lục Hà và "Thiết Tật Lê" trước tiên tiêu diệt Trương Ngũ, sau đó dùng sức bốn người, thu phục Thích Thiếu Thương.
69 Còn một bên là rừng tùng ngút ngàn, tử đằng (dây leo có hoa màu tím) quấn chằng chịt, thân cây to như con trâu mộng, cành lá xòe ra nhưng những chiếc giỏ lớn, quấn đầy những thân leo.
70 Kiếm khí của Thanh Long kiếm khiến cho bong bóng căng lên, muốn nứt. Nhưng bong bóng vẫn bao phủ lấy mũi kiếm, hơn nữa còn lan về phía tay và thân của Thích Thiếu Thương.
71 Thích Thiếu Thương đang muốn phi thân lên ngăn cản Hồ Chấn Bi hạ độc thủ với Lưu Độc Phong và Vô Tình, nhưng Long Thiệp Hư đã uốn người lao vọt đến. Thích Thiếu Thương đảo người đổi vị trí, trong lúc khẩn cấp vẫn nắm cực chuẩn phương vị, chàng vừa có được khoảng trống, đang nghĩ cách lao lên thì đối phương lại ngăn cản, trừ khi là liều mạng.
72 Lưu Độc Phong trúng phải ba mũi phi đao. Ngực trái, ngực phải, và giữa cơ hoành. Ba mũi đao vẫn đang cắm vào ngực. Trong mũi Lưu Độc Phong có vài vệt máu.
73 Lưu Độc Phong xuất thần một lúc, rồi thở dài một tiếngVô Tình gọi: "Lưu đại nhân. . . ". Lưu Độc Phong vỗ vai Vô Tình nói: "Đã đến lúc này, đồng sinh cộng tử, còn cái gì mà đại nhân với không đại nhân, nếu ngươi không ngại, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được".
74 Một nữ hài tử như vậy, vừa mới xuất hiện, ba đại cao thủ tại trường là Lưu Độc Phong, Vô Tình, Thích Thiếu Thương, đều không ai là không quay lại. Khi tiểu nữ hài đó vừa cất lời, mọi người đều biết đó chính là Bào Bào.
75 Trăng lạnh. Một tấm hắc bào, phủ lên trên một khối tàn bi. Nghĩa trang này đã bị bỏ hoang đã lâu. Nhiều năm trước, ở đây có thôn làng, cũng có chiến tranh.
76 Lưu Độc Phong một tên bắn ra, bản thân cũng bị trúng mấy quyền, cước, đến kim cung cũng bị đoạt mất, một mặt chống đỡ, một mặt y tìm cách vượt qua vòng vây.
77 Lưu Độc Phong sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện Thích Thiếu Thương đang đỡ lấy ông, đang cầm máu cho ông, lại đang định rút một mũi cương thích màu xanh biếc trên đầu nắm tay trái của ông, lập tức nói: "Ngàn vạn lần không nên.
78 Nơi này dân sinh phong phú, hưng vượng phồn thịnh. Trong đó Yến Nam trấn là một tiểu trấn trong huyện, chức vụ của Tân Đông Thành gần như trấn trưởng.
79 Những hạt mưa rơi xuống phần cổ bên ngoài áo, nhồn nhột, khó chịu. Những hạt mưa phảng phất như tình sầu. Những nỗi buồn đau của đời người, giống như một cơn mưa vô thường, lúc tạnh thì nhiều mây, vô hình vô định.
80 Vô Tình nói: "Đây là hai phó đồng của tại hạ, xông vào trong phủ, kinh động các vị, xin thứ tội". Mọi người lúc này mới biết đầy chính là hai kiếm đồng Đồng kiếm và Thiết kiếm.