21 Đường Khẳng đang ngủ say nghe tiếng Thiết Thủ liền giật mình bật dậy, chụp lấy chuôi đao, ngái ngủ hỏi mơ hồ : "Chuyện gì?"Thiết Thủ đang ngồi khoanh chân, sắc mặt trầm trọng, đưa mắt nhìn lên nóc nhà, Đường Khẳng ngửa đầu nhìn theo.
22 Bọn chúng bạt kiếm hết sức nhanh chóng nhịp nhàng, vì vậy chỉ một tiếng choang vang lên, lập tức kiếm từ tay trái của Lí Phúc xuyên thẳng vào trong ống tay áo bên phải của Đường Khẳng, còn kiếm từ tay phải của Lí Tuệ lại xuyên vào ống tay áo bên trái của gã.
23 Vi Áp Mao vừa nhìn thấy gã, thần thái trở nên thập phần kính cẩn, vái dài chào hỏi: "Sư huynh. "Gã mập này xem ra còn ít tuổi hơn Vi Áp Mao nhiều, khuôn mặt trắng đến lạ kỳ, hai hàng lông mày mặc dù thưa thớt, nhưng uốn cao vút lên trán.
24 Nếu không có mệnh lệnh của Lưu Độc Phong, đoán chắc số tử vong của nữ đệ tử Hủy Nặc thành sẽ nhiều gấp đôi, còn những nữ tử bị gian dâm thì càng không thể đếm nổi.
25 Thẩm Biên Nhi lẩm bẩm: "Nhưng, ta. . . "Tần Vãn Tình hứng thú hỏi: "Ngươi nói xem, ta nên giận ai?"Thẩm Biên Nhi lắp bắp: "Vừa rồi là ta. . . xâm phạm nàng.
26 Đúng lúc đó, một tiếng hét thảm vang lên. Tiếng hét thảm vang lên mé bên trái, trong vòng tám thước. Thẩm Biên Nhi lập tức lướt về hướng đó. Đột nhiên, nơi gã vừa đứng liên tục vang lên một loạt tiếng phụp phụp.
27 Tần Vãn Tình lại hỏi: "Ngươi nói tòa thạch thất bị đống đá lớn bịt kín, có phải chính là nơi phía trước có bảy cây cột màu đỏ không?"Mạnh Hữu Uy nói: "Cột màu đỏ.
28 Cả hai vết thương này đều rất nặng và đều do Cố Tích Triều hạ độc thủ. Nếu là người khác, bị như thế, dứt khoát đã gục ngã từ lâu. Đường Vãn Từ rất kinh ngạc trước khả năng chịu đựng bền bỉ của Lôi Quyển.
29 Ngay lúc đó, dưới giường đá có tiếng bánh xe lăn, chiếc giường từ từ di chuyển để lộ ra một góc cầu thang tối âm u. Sức nổ đã làm chấn động đến cơ quan mở cửa đường hầm, giúp Đường Vãn Từ biết được nơi này có bí đạo dưới đất.
30 Lão bỗng bắn vọt về sau, chưởng trái cùng lúc đánh ra. Sau kiệu một tiếng "ầm" vang dội, Gia Cát tiên sinh văng ngược ra. Trên mũi đao có vệt máu, đang dần tụ thành giọt rơi xuống.
31 Đường Vãn Từ ban đầu cho rằng thương thế Lôi Quyển quá nặng, vì thế nói không ra lời, nhưng sau đó cảm thấy được, Lôi Quyển đang vô cùng phiền muộn. Sắc mặt của y so với lúc mê man càng khó coi hơn.
32 Trong trận đại xung sát ở Hủy Nặc Thành, dưới công thế như dời núi lấp biển, chàng gần như đã sụp đổ, không thể đánh tiếp, không nghĩ chạy được nữa. Con đường này liên tiếp ngộ hiểm, liên tiếp bị địch vây công, liên tiếp liên lụy người khác, liên tiếp thất vọng.
33 Nhưng đột nhiên, Thằng Phiêu như có sinh mạng cải biến phương hướng, bắn đến chân trái Trương Ngũ, cứ giống như nó vốn luôn bắn đến chân trái của Trương Ngũ vậy!Đúng lúc này, Lam Tam, Chu Tú, Liêu Lục đồng thời hạ cán trên vai xuống, phân ra ba phương trái, phải, sau vòng lên ngăn cản, Lam Tam xuất chưởng, Chu Tứ xuất quyền, Liêu Lục xuất cước, đánh vào Thằng Phiêu!Nhưng không ngờ Thằng Phiêu bỗng khẽ rung, "vù" một tiếng cải biến phương hướng, xoạt một tiếng bắn trúng chân phải Trương Ngũ đang giơ lên.
34 Tức đại nương luôn tựa sát người chàng, lúc này bỗng đưa tay áp lên mu tay chàng, bóp nhè nhẹ. Thích Thiếu Thương quay đầu qua, nhưng thấy Tức đại nương giấu mặt vào trong mái tóc đen, ánh trăng chiếu trên sống mũi mảnh mai của nàng, thập phần nhu hòa.
35 Lý Nhị tấn công ba chiêu, Tức đại nương không ngừng thở gấp, gương mặt đỏ bừng lên. Lý Nhị công tiếp ba chiêu, Tức đại nương vẫn ngăn chặn được, kiếm ý càng thêm kín kẽ.
36 Ánh nắng chiếu vào trong lỗ thủng. Có ba người dân thôn gương mặt đen bóng đang làm gốm, len lén quan sát. Ba người này, hai người là Đào Đào Trấn vệ nhưng vẫn giữ lòng kiên trì làm gốm.
37 Một người nói: "Nhị vị đi mau, mục tiêu của địch nhân nhắm vào nhị vị". Một khuyên: "Các vị đi thôi, Đào gia có thể ứng phó cục diện ở đây". Thích Thiếu Thương và Tức đại nương biết họ nói có lý.
38 Tứ đại cao thủ Trương Điếu Thi, Trầm Câu Nguyệt, Mạnh Kim Phong, Đào Thanh dốc toàn lực nhưng vẫn thụ thương. Hai chân Lưu Độc Phong sau cùng cũng đứng xuống đất.
39 Từng tia sét không ngừng rạch ngang bầu trời, tiếng sấm đì đùng mãi không thôi. Từng hạt mưa không ngừng rơi xuống xối xả, tạo ra hàng vạn đóa thủy hoa trên mặt đất.
40 "Ta phải dùng tất cả mọi cách để sống, và còn phải sống thật tốt". "Chỉ có sống mới có thể báo thù". Đó là những suy nghĩ của Thích Thiếu Thương lúc này.