61 Vào phòng của Đường Kim rồi mà Đường Thanh Thanh vẫn ngủ, dường như thì nàng ngủ quá say rồi nên cũng không có ý thức được bản thân đã bị Đường Kim ôm từ trong quán đến ký túc xá.
62 Hai mắt của Tiểu Đậu Nha mở to ra nhìn vào Đường Kim, đôi mắt kia của nàng vốn trở nên lớn hơn, nhìn qua thêm có phần đáng yên hơn: - Anh Đường Tinh, ngay cả Đỗ Kiến Phi mà anh cũng không biết sao? Lúc hắn học trung học cùng với chúng ta thì thành tích của người này luôn luôn rất tốt đó.
63 - Anh, anh đừng có làm bậy a. Tiểu Đậu Nha bắt đầu hoảng sợ rồi, như thế nào mà anh Đường Tinh còn chưa tới đây? Đường Kim vốn là cùng đi với Tiểu Đậu Nha đến bệnh viện, bất quá vừa rồi hắn còn nghe điện thoại nên nói Tiểu Đậu Nha vào phòng bệnh trước rồi hắn sẽ đến sau.
64 Tên nhỏ gầy liền biến sắc: - Đường Kim, cậu còn muốn như thế nào nữa hả? - Yên tâm đi, tao sẽ giữ lời nói, ta nói sẽ không đánh gãy tứ chi của mày thì sẽ không đánh gãy tứ chi của mày.
65 - Chị Thanh, có chuyện gì vậy? Đường Kim hỏi một câu. - Tiểu đệ, cha của chị có chút chuyện, chị cần phải đi trước. Đường Thanh Thanh nói xong liền đứng lên.
66 - Không có. Đường Kim lại lắc đầu: - Bất quá, chị Thanh, em đã nói cho chị biết rồi, đối với những bộ phận trên cơ thể con người thì em rất quen thuộc, cho nên mặc dù có thể em sẽ không chữa trị hết cho cha của chị nhưng mà em có thể xem thử xem chân cha của chị có thể khôi phục lại được hay không? - Như thế à? Đường Thanh Thanh có chút thất vọng, nghĩ nghĩ một chút, sau đó nàng lại gật gật đầu: - Cũng đúng, tiểu đệ, cậu hãy cùng chị tới xem đi, nếu mà chân của cha chị còn có hy vọng thì chị cũng có thể một lòng vì người mà tìm bác sĩ chữa trị.
67 Lưu Khôi có chút gật đầu bất đắc dĩ: - Tiểu Đường, trí nhớ của cô cũng không tệ. Trên thực tế thì người gọi là Phương Cường bên trong chính là chồng của Diệp khu trưởng.
68 - Tiểu đệ, con trai của Diệp khu trưởng quả thật là đã chết rồi. Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim: - Lưu tổ trưởng cũng đang bực về chuyện này. Nguồn 4vn.
69 - Chị Thanh, dường như ba của chị đã rời khỏi nhà. Đường Kim nhịn không được mở miệng nói. Đường Thanh Thanh không nói gì, chính là lấy điện thoại di động ra rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà bấm số điện thoại cha nàng.
70 Phía trước, ước chừng cách nàng khoảng mười m là một tên nam nhân gầy yếu đang cầm trên tay một khẩu súng lục, nhắm vào Đường Thanh Thanh. Nam nhân gầy yếu này ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trên mặt của hắn có một vết sẹo làm cho người ta nhìn vào có cảm giác dữ tợn, mà ánh mắt của hắn thì vô cùng hung ác, trên người của hắn lại toát ra một cỗ sát khí nồng đậm.
71 Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết Đường Thanh Thanh cũng không nghĩ tới lại có tội phạm mà còn mang theo súng trên người, nàng căn bản là không kịp phản ứng, một lần nữa bóng ma tử vong lại phủ xuống nàng, trong lòng nàng vô cùng chua xót, cái này gọi là vui quá hóa buồn sao? Lại một lần nữa đối mặt chết Đường Thanh Thanh mà nói thì nàng tin tưởng rằng kỳ tích sẽ không xuất hiện lần nữa.
72 - Tiểu tử, con mja nó, lại là mày hả? Sắc mặt của Tả Tiểu Long đại biến, gầm lên giận dữ, nhưng mà trong ánh mắt của hắn lại hiện lên một tia sợ hãi.
73 Đồ Trường Văn ngẩn người:- Tiểu Đường, cô làm gì vậy? Khi không cô lại giao súng ra, cô là người có công, không có sai lầm mà…- Đồ đội trưởng, anh xem hộp đạn của tôi đi.
74 Đường Thanh Thanh sững sờ nguyên tại chỗ, có chút tức giận, nhịn không được oán hận:- Tên tiểu đệ chết tiệt này, chạy nhanh như vậy làm cái gì? Mình còn chưa có hỏi hắn mà hắn đã bỏ trốn rồi.
75 Bộ dạng của Đường Kim tỏ ra vui vẻ:- Nếu như tâm tình của mày muốn kém hơn nữa thì cứ tìm tao, tao vô cùng hoan nghênh, hiện tại thì tao sẽ ăn cơm ở trong này.
76 - A. . A!Tên kêu đau đớn đan xen nhau vang lên, mười mấy tên bảo vệ Phi Ưng kia liền ngã hết xuống đất, trong phút chốc, chỉ có duy nhất một người còn đứng đó chính là tên thanh niên tóc hồng kia.
77 - Nhân thiếu, nhà máy kia đã bị tịch thu rồi, chúng ta tổn thất rất lớn. - Không sao. Bộ dạng của Nhân thiếu cũng không thèm để ý chút nào:- Lúc trước chúng ta làm sinh ý này cũng là bởi vì thật sự thiếu tiền, hiện tại không giống với lúc trước, hiện tại chúng ta cũng đã không cần khoản thu này.
78 Ánh mặt trời sáng rỡ, Đường Thanh Thanh đi vào cục cảnh sát của thành phố Ninh Sơn, tâm tình hiện giờ của nàng cũng tương đối khá, mặc dù mấy ngày hôm này trên người của nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng kết quả của những việc ấy lại vô cùng tốt, đặc biệt là nàng còn biết được cha của nàng còn có hy vọng đứng lên, điều này càng làm cho nàng thêm vui vẻ.
79 Không khí trong phòng bắt đầu có mùi thuốc súng, mà khuôn mặt của Đường Thanh Thanh có chút tái nhợt, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Nhâm Chính Kiệt.
80 Đường Kim chạy nhanh đi vào công viên Ninh An, hắn đi đến rừng tùng thì thấy một nữ cảnh sát xinh đẹp, chân dài đang đứng đó, tâm tình của hắn liền trở nên tốt hơn.