41 Lưu Khôi gật gật đầu: - Bọn bắt cóc đưa rayêu cầu làcần một trăm vạn tiền chuộc. Diệp khutrưởng đồng ý,chỉ cần contrai bà ta cóthể trở về thì đưa baonhiêu tiền cũng không sao.
42 Một buổi sáng, Đường Kim hai lần bị đuổi khỏi phòng học, đây tuyệt đối là một lịch sử được sáng tạo trong trường Ninh Sơn Nhị Trung này, mà buổi chiều còn năm tiết học thì trên thực tế Đường Kim cũng chỉ học một tiết, còn bốn tiết sau hắn cũng chuồn học.
43 Nghe thấy tiếng kêu thì Đường Kim liền xoay người lại, hắn liền thấy trước mắt là một cô gái có mái tóc dài bồng bềnh, cao chừng 1m6, bộ dạng rất không tệ; nàng có đôi mắt to, lông mày lá liễu, làn da không tồi, nhưng mà nhìn dáng người của nàng thì dường như là nàng vẫn chưa dậy thì, căn bản không thấy đường cong nào trên người nàng cả.
44 Đường Kim thật sự không biết tên của cô gái này, hắn chỉ biết rằng nàng là bạn học cùng lớp, vấn đề là ở chỗ trong lớp 10/4 thì hắn chỉ biết tên có hai người, một người là Trương Tiểu Bàn, người còn lại là Lưu Hiểu Yến ngồi trước hắn.
45 Đường Kim gắp lên một miếng thịt, bỏ vào miệng của mình rồi nhai vài cái, nuốt xuống bụng, sau đó hắn mới thả đũa xuống. - Ông có biết rằng tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp không? Đường Kim nhìn Đồ Đại Hổ nói.
46 - Tôi nói anh bạn này, ngay cả nàng mà cậu cũng không biết sao? Trương Tiểu Bàn cũng không biết nên nói gì với Đường Kim nữa: - Tuy rằng lão bà của cậu là hoa hậu giảng đường, nhưng mà dù gì thì nàng cũng là hoa khôi của lớp chúng ta a, làm sao mà ngay cả nàng mà cậu cũng không biết nữa? - Hoa khôi sao? Đường Kim nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cẩn thận nhớ lại một số gương mặt của các bạn nữ trong lớp, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện cô gái này đúng là hoa khôi của lớp, bởi vì nàng đúng là đẹp nhất lớp thật.
47 - Thật sự là rất đáng đời. Tiếu Thiền nhỏ giọng nói, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa. Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn thật biết nghe lời bắt đầu chạy quanh sân thể dục.
48 - Hiệu trưởng, bây tôi không biết nên làm thế nào để có thể dạy hắn, nếu như hắn nguyện ý học Anh văn thì tôi có thể giúp hắn, nhưng mà từ đầu đến cuối thì hắn không muốn học, ngay khi cả lúc tôi đuổi hắn ra khỏi phòng học thì hắn còn tỏ ra cao hứng, dường như hắn ước gì tôi sẽ làm như thế.
49 - Tần Thủy Dao, đang yên đang lành như thế này mà tại sao cô lại tự mắng bản thân mình thế? Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra ngạc nhiên, nhìn vào Tần Thủy Dao.
50 Tần Thủy Dao lại hoàn toàn coi thường những lời này của Đường Kim, nàng quay đầu nhìn Tiểu Đậu Nha, thản nhiên cười: - Chính thức với thiệu với cậu, tớ là Tần Thủy Dao, học ở lớp 10/1, cậu học lớp nào thế? - Hả, tớ học ở lớp 10/9, tên tớ là Tiếu Ngọc Đình, anh Đường Tinh luôn kêu tớ là Tiểu Đậu Nha, cậu cũng có thể giống anh ấy, có thể gọi tớ là Tiểu Đậu Nha cũng được.
51 Người lên tiếng chính là một thanh niên đầu trọc, hơn nữa đi cùng với hắn còn có một thanh niên nữa mà tên này cũng trọc đầu. Cả hai đều khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc á cộc tay lòe lẹt, trên cánh tay còn có một hình xăm, nhìn qua đã biết ngay bọn chúng là những kẻ không ra gì.
52 Tên đầu trọc lùn kia quăng lại một câu ngoan thoại, sau đó một tay ôm đầu, một tay che vào cái mũi của mình rồi chạy ra khỏi quán lẩu. - Phục vụ, mang thức ăn nhanh lên nào, chúng ta còn chưa có ăn no đâu.
53 Người nói chuyện chính là một cảnh sát khôi ngô dáng người to lớn, người này đúng là Cao Thăng phó phòng cảnh sát ở thành Nam này, cùng đi với Cao Thăng còn có một cảnh sát khoảng chừng năm mươi tuổi.
54 Tần Thủy Dao lại không hề bối rối, lúc nàng đá trúng vào hạ bộ của đối phương mà đối phương vẫn không buông tha thì tay của nàng liền hành động, nàng vươn hai ngón tay của mình ra, hung hăng nhắm về mắt của tên nam tử này mà đâm tới, mà một chiêu này của nàng cũng là vô cùng nhanh chóng quyết đoán, tuyệt đối là nàng đã luyện tập rất nhiều lần.
55 Thấy vẻ mặt khẩn trương của Đường Thanh Thanh thì Đồ Trường Văn vốn là sửng sốt sau đó hắn không khỏi bật cười, lắc lắc đầu, nói: - Tiểu Đường, không cần phải khẩn trương như thế, vụ án của cô cũng không xảy ra chuyện gì.
56 Diện tích của tòa biệt thự này rất lớn mà ga-ra cũng không nhỏ chút nào, ít nhất là có thể đậu được hơn mười chiếc xe hơi có rèm che, bất quá hiện tại trong ga-ra này cũng không có một chiếc xe nào mà chỉ có một tên nam nhân tuổi còn trẻ đi giày Tây.
57 Cơ thể của Lâm Tuấn Hùng khẽ run lên, lúc này thì hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận, không phải là hắn cảm thấy hối hận vì hành động bắt cóc Tần Thủy Dao, mà hắn hối hận chính là kế hoạch của hắn không vẹn toàn, hắn nghĩ đến tìm Cửu thúc thì sẽ tìm được những người đáng tin cậy để làm việc này.
58 - Đương nhiên là phải cần có kế hoạch rồi, việc này liên quan đến tương lai của em, liên quan đến việc em vào Đại học, liên quan đến việc sau này tốt nghiệp Đại học thì em sẽ tìm được công việc gì.
59 Nghe Đồ Trường Văn nói như thế thì bỗng nhiêu ánh mắt của Nhâm Chính Kiệt liền nhíu lại, sắc mặt biến đổi, trong nháy mắt hắn lại khôi phục lại vẻ bình thường, nhìn vào Đồ Trường Văn, trầm giọng nói: - Chứng cứ vô cùng xác thực sao? - Trên người của bọn bắt cóc có một đoạn băng ghi âm, hơn nữa còn có một chiếc máy camera nhỏ nữa, mặc khác dựa vào lời khai của Trương Ny thì cũng có thể chứng minh được kẻ chủ mưu ở phía sau quả thật chính là Lâm Tuấn Hùng, chứng cứ cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
60 - Cô Tô? Cô ở nơi này a? Nhìn thấy Tô Vân Phỉ thì Tần Thủy Dao ngẩn người ra. - Cô Tô, Tần Thủy Dao đến đây để kiểm tra, nếu không thì cô hãy giúp em nói cho nàng biết, kỳ thật thì tối hôm qua vào lúc mười giờ thì em đã về rồi.