41 Lúc cung tỳ đó đi tới Triệu phủ, Triệu Tuấn vừa mới đưa Phùng Uyển ra ngoài. Phùng mỹ nhân đã giao nhiệm vụ chuyển những lời dạy dỗ này, nhất định phải nói trước mặt hai phu phụ đó.
42 Lần này, Phùng Uyển vẫn trở về phủ mà không thu hoạch được gì. Vừa mới vào phủ, nàng đã thấy mọi người đang vui sướng túm tụm lại, thấy Phùng Uyển đi đến, Phất nhi nhanh chân chạy đến bên nàng, sung sướng nói: “Phu nhân phu nhân, Tứ cô tử gửi tới chút tơ lụa từ trong cung.
43 Xe ngựa đi đến một góc phố, Phùng Uyển nhẹ giọng nói: “Dừng một lát. ”Ngự phu lên tiếng cho xe dừng lại, quay đầu nhìn Phùng Uyển. Vậy mà Phùng Uyển lại ngẩn người.
44 Phùng Uyển chớp chớp mắt, hỏi với vẻ hơi mơ hồ: “Nếu là nhìn lầm thật, khi tiểu phụ nhân bò đến dưới bàn hương sờ soạng lung tung, lẽ nào sẽ bị quan gia trách tội, hay bị các đại sư từ bi trách tội?”Lời này của nàng nói đến điểm quan trọng, dù nàng có nhầm đi nữa, nếu như chúng tăng trong Lưu Nguyên tự vốn là cao tăng, nàng làm những chuyện này cũng chẳng hề hấn gì, sẽ không bị trách tội, sẽ không tự rước họa vào thân.
45 Hai chủ tớ về đến Triệu phủ thì thấy phủ rất náo nhiệt, Vũ nương đang triệu tập một đám người hầu, lớn tiếng quát mắng trách móc điều gì đó. Xa xa thấy Phùng Uyển đi tới, nàng vội vã im miệng, lắc mông đi tới.
46 Phùng Uyển nghiêng đầu, nàng ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phong cảnh xanh mướt một màu. Một lát sau, nàng khẽ gọi: “Phất nhi. ”“Dạ. ” Giọng nói yếu ớt của Phất nhi ẩn chứa nỗi nghẹn ngào.
47 Thấy nàng cúi đầu suy nghĩ, Phất nhi nhắc nhở: “Phu nhân?”Phất nhi vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền tới giọng the thé của một thái giám, “Triệu phu nhân, chẳng lẽ lần này người lại không khỏe nữa sao?”Giọng nói chói tai, vô cùng không khách khí.
48 Sau khi dạo qua một vòng, Phùng Vân ngồi xuống để cung tỳ vấn tóc cho ả. Nhìn vào gương đồng, nhìn bóng dáng như hoa như nguyệt của mình, Phùng Vân cười xinh đẹp, nói với thái giám đang đứng bên cạnh: “Nhìn thử xem, vẫn còn đứng trong sân sao?”“Dạ.
49 Chuyển ngữ: Vickiee Lương Biên tập: Loyal Pang Nhìn chăm chăm vào phụ nhân ung dung diụ dàng khiến lòng người sinh ra cảm tình kia, người trung niên chần chờ hỏi: “Ngươi là Phùng Uyển thê tử của Triệu Tuấn đó sao?”“Dạ”Người trung niên kia kịp phản ứng, ông tiến lên một bước, nhẹ đỡ lấy Phùng Uyển đang nhún chào chưa đứng dậy, cười ha ha nói: “Thì ra là Triệu phu nhân.
50 Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang Xe ngựa đi về phía cửa đông, đoạn đường này thỉnh thoảng có quân sĩ dính vết máu và bùn đất trên khôi giáp vọt tới, nhìn bọn y to tiếng nói cười, dáng vẻ tinh thần phấn khởi, rõ ràng lần chiến thắng này khiến bọn y có cảm giác rất thành công.
51 Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang Xe ngựa Phùng Uyển vội vã chạy về trong thành. Lúc tiến vào cửa đông, nơi này có không ít cô nương chen chúc. Những người này đều là nghe được thần uy to lớn hiển hách của Vệ Tử Dương nên chạy tới nhìn phong thái mỹ nam.
52 Lúc ban đêm, Triệu Tuấn trở về. Y trầm mặc bước đi, cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, ra vẻ trầm tư tâm sự. Mấy thiếp thất nhìn thấy y như vậy chần chừ tiến lên muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt của y lại đánh trống rút cờ.
53 Lúc này Triệu Tuấn kịp nhận ra, y lên tiếng: “Không đúng, vân bội khảm lam ngọc không phải là tử cô tử nói, là…. ” Phùng Uyển nhìn Triệu Tuấn nói không được, nói yếu ớt: “Là đại công chúa nói có đúng không?” Cũng đúng, tuy Phùng Vân độc ác, nhưng chuyện hãm hại người thân thế này ả thật sự sợ rước lấy họa.
54 Trơ mắt nhìn Phùng Uyển lên xe ngựa Vệ phủ, trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa kia chạy ra khỏi phủ, Triệu Tuấn cảm thấy ngực như bị vật nặng đè lên. Y quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của đám người Mi nương Vũ nương, không khỏi giận dữ.
55 Trong mệnh lệnh lạnh lùng của Vệ Tử Dương mang theo sự ngang ngạnh, đó là không cho nàng từ chối. Phùng Uyển cười khổ, rũ mắt, giọng nói thật khẽ: “Ta là thê tử của Triệu Tuấn, ta….
56 Lúc Phùng Uyển đi ra thư phòng, đối diện với những ánh mắt nhìn chằm chằm bên này và tiếng xôn xao bàn luận của bọn tỳ thiếp. Nàng chậm rãi bước lên, lúc đi đến bậc thang, Phùng Uyển dừng bước lại.
57 Trong tiếng kêu đắc ý của tỳ nữ thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc ỉ ôi của Quyên nhi. Nghe bên trong náo loạn, Phùng Uyển nhíu mày, “Vào đi thôi. ”“Vâng.
58 Sau ba ngày mua nhỏ liên tục, trời vẫn không tạnh, ngược lại sau giờ ngọ lại đổ một trận mưa to tầm tã. Đây mới thật sự là mưa to như trút nước, bầu trời tối sầm, sấm rền từng trận lại từng trận.
59 Triệu Tuấn tức giận, khiến Vũ nương khóc tức tưởi. Trong nước mắt ràn rụa, nàng ta chỉ vào Phùng Uyển gào lên: “Không phải thiếp, không phải thiếp, là phu nhân, là phu nhân bảo thiếp đi, là nàng bảo thiếp nói!”Vũ nương kêu lên nức nở, thức tỉnh Triệu Tuấn, y ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía Phùng Uyển.
60 Tăng lão thúc là một người thật thà, dưới hành động liên tiếp của Phùng Uyển, đôi môi run đến mức không còn ra hình dạng, cả buổi trời vẫn không nói được chữ nào.