1 Diểm Tĩnh năm thứ 2 tại Mãn Lạc Quốc. Đế vương mới đăng cơ nhanh chóng triệu tập hiền tài khắp cả nước. Ra chiếu chiêu binh kêu gọi trai tráng khỏe mạnh đầu quân nhập ngũ.
2 Khúc Lạc có chút bất đắt dĩ, nhíu mày nhìn chồng tấu chương gần như có cùng một nội dung. Y từ lúc đăng cơ cũng đã được sáu năm, tuyển tú cũng đã làm, phi tần cũng đã nạp nhưng chiếc ghế hoàng hậu vẫn còn để trống.
3 Nhìn người con gái trước mặt có chút ngơ ngác ngắm nhìn mình, Túc Khúc Lạc cảm thấy nàng thật đáng yêu. Y khẽ mỉm cười, nụ cười thật nhạt đến khó nhận ra.
4 Tuyết Lan ngồi bên án thư ngẩn ngơ, không tin nổi. Đêm đó nàng và y ở bên nhau thật thoải mái, rồi y nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi cùng nghiêm túc mà nói:“Tuyết Lan, từ lúc chạm mắt nàng, ta biết mình đã trầm luân, gả cho ta nhé, hãy cùng ta đi hết cuộc đời này, ta yêu nàng.
5 Ngày đó, nàng trong lòng mong chờ cùng hồi hộp nên đã dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, đám nha hoàn lục tục mang vào rất nhiều thứ linh tinh do hoàng thượng ban cho, bắt đầu trang điểm cho nàng.
6 Diểm Tĩnh mùa xuân năm thứ 9, Hoàng Hậu Tuyết Lan được phong hậu, ban thưởng một năm miễn thuế. Dân chúng vui mừng, nơi nơi chúc tụng. Hoàng Thượng an bài Hoàng Hậu trong cung điện của chính mình, mặc kệ lời khuyên ngăn của đám lão thần.
7 May mắn bọn họ viện quân kịp thời, mà Hoàng Thượng cũng tự mình chinh chiến nên lòng quân càng hăng hái, dốc sức luyện tập để giàng chiến thắng, bảo vệ quốc gia.
8 Thần Y này tính tình có hơi cổ quái,…thôi được là rất cổ quái, nhưng vẫn thật có lòng nhân từ, đã cứu y một mạng. Vì thế sau hồi phục hai người coi như quen thuộc thành tri kỉ.
9 Tuyết Lan vẫn luôn trông ngóng Khúc Lạc chiến thắng trở về. Lòng nàng bồn chồn cùng lo lắng, nhưng nàng tin tưởng y sẽ giữ đúng lời hứa mà còn sống trở về.
10 Thượng Hải mùa thu năm 20XX, trời se se lạnh, gió thổi nhẹ nhàng qua các tán cây, mang theo hương vị mát lạnh của mùa đông sắp đến. Hôm nay là ngày lễ kỉ niệm 20 năm thành lập của công ty nên tất cả mọi người được nghỉ sớm dự tiệc chúc mừng.