21 Đó là một đội kỵ sĩ, vó ngựa dấy bụi mù xông thẳng lên trời. Vừa mới nhìn qua, ít nhất cũng phải có hơn hai trăm. Cưỡi ngựa đi đầu là mấy nam nữ thiếu niên mặc trang phục người Hồ.
22 Mấy ngày sau, đoàn xe vào Đô Thành. Đô Thành này mới được lập khoảng ba bốn mươi năm. Hai bên đường đều là phủ đệ mới xây. Bởi vì đương kim bệ hạ thống trị có phương pháp, mười năm lại chưa gặp chiến tranh, trong thành người đến người đi, vô cùng hưng thịnh.
23 Tăng lão thúc sửng sốt, lập tức phản ứng lại. Ông ném cái cuốc xuống, hai tay chuẩn bị bới bùn đất. Chỉ chốc lát, ông khẽ nói: “Phu nhân, là một cái hũ.
24 Nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Vệ Tử Dương, Phùng Uyển cũng chỉ tỏ vẻ phục tùng khiêm tốn, khẽ nói: “A Uyển không thể. ”“Ồ, không nỡ bỏ lại phu chủ của mình sao?” Vệ Tử Dương cười lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Cũng không nỡ bỏ lại địa vị phu nhân này?”Chàng đưa tay nâng cằm Phùng Uyển lên, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đẹp đẽ diễm lệ của chàng vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn: “Phùng thị A Uyển, nàng có tin không, làm thiếp của ta còn cao quý gấp trăm lần làm thê của y!”Giọng điệu kiêu ngạo đến mức này, tự tin đến mức này!Chàng nhìn thẳng về phía Phùng Uyển, ánh mắt không bỏ qua một sự biến hóa nhỏ nào trên gương mặt nàng.
25 Xe ngựa đi về phía con phố náo nhiệt kia. Con đường này xưa nay vẫn rất đông đúc, nhưng lúc này, quả thật vô cùng tấp nập. Mọi người chen chúc ở hai bên đường, chỉ trỏ giữa đường.
26 Khi Mi nương khóc lóc van xin, người hầu đều nhìn về phía Phùng Uyển, ánh mắt của họ mang ý nói Phùng Uyển không hiểu chuyện. Phùng Uyển cúi đầu, lẳng lặng nhìn Mi nương mấp máy môi.
27 Thấy Phùng Uyển lắc đầu nói không tức giận, Triệu Tuấn cũng không cảm thấy thoải mái. Y nhìn chằm chằm vào ánh mắt vẫn bình tĩnh lạnh lùng của Phùng Uyển, lại bắt đầu bực tức.
28 Sau khi triệu tập người hầu, Triệu Tuấn không nhiều lời mà nói thẳng chuyện thắt chặt chi tiêu, phải bán một số người hầu để bù vào chi phí trong nhà.
29 Phủ đệ của Ngũ điện hạ ở ngay phía trước, Phùng Uyển vừa xuống xe ngựa, một người hầu đã tiến đến, dẫn nàng tới khách điện. Dù sao cũng là người Hồ, đường đường là phủ đệ của điện hạ mà nàng chỉ thấy rộng rãi chứ không thấy tinh xảo.
30 Ngũ điện hạ Trần thị không kiềm được nhìn Phùng Vân, thầm nghĩ: Nữ nhân này đúng là thích gây chuyện, mới lên làm mỹ nhân đã đến quậy phá quý phủ của ta.
31 Triệu Tuấn vừa đi, Phất nhi đã nhón bước chạy đến, ả nhìn bóng lưng của Triệu Tuấn, quay sang hỏi Phùng Uyển: “Phu nhân, làm thế nào đây?” Ả tỏ vẻ không yên, gương mặt gầy yếu tái nhợt cũng tràn đầy vẻ lo lắng.
32 Phùng Uyển vừa ra khỏi phòng khách, liền thấy ở hoa viên nhỏ sau phủ, Mi nương đang đứng cạnh một tỳ nữ, bàn luận điều gì đó. Liếc nhìn lần nữa, phía ngoài gian nhà giữa, Vũ nương mới tới đang nói chuyện với một tỳ nữ khác.
33 Phùng Uyển vừa mới lui ra, trong hương phòng đã có người hét lớn: “Có ma, sao dưới bàn hương này lại có cái động lớn như vậy?”Một câu nói thức tỉnh những kẻ đang ngẩn ngơ.
34 Vệ Tử Dương lườm nàng, hừ nhẹ một tiếng. Chỉ trong chốc lát, một đội vệ binh đã tiến vào. Họ xông tới chưa lâu, một đội quân binh khác cũng vọt tới. Lát sau, một quan nhân đứng ra, lớn tiếng kêu lên: “Tất cả những người không liên quan mau rời đi.
35 Xe ngựa vừa mới tiến vào Triệu phủ, Phất nhi đã hổn hển chạy tới. Ả cúi chào Phùng Uyển rồi nói: “Phu nhân, lang chủ bảo là người hồi phủ thì vào thư phòng ngay.
36 Triệu Tuấn ra khỏi nhà. Có điều vừa đến đêm y liền trở về. Có một hộ vệ tiến đến hỏi y một câu, lại bị y vô cớ nổi giận. Ba người Phùng Uyển núp trong phòng, không dám để lộ bóng dáng.
37 Phùng Uyển đờ ra một lúc mới tỉnh táo lại, nàng khẽ kêu một tiếng, đưa tay che dấu răng, vẻ mặt đau khổ chuẩn bị cầu trợ Vệ Tử Dương, nhìn thấy dáng vẻ của chàng, lại đành ngậm chặt môi.
38 Hai người Phùng Uyển và Triệu Tuấn, một trước một sau đi ra ngoài. Sau khi đi được vài chục bước, Phùng Uyển hạ giọng, khẽ nói: “Phu chủ đừng trách, từ ngày lang quân Vệ gia kia gặp thiếp và chàng trong tửu lâu đó, toàn thích làm mấy chuyện bỡn cợt như vậy.
39 Tuy là Triệu Tuấn từ chối Phùng Vân, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm. Sau khi y sai người đem khăn mặt và nước ấm cho Phùng Uyển thì nhún người nhảy xuống ngựa, nhíu mày sải bước rời đi.
40 Trong hoàng cung. Cung kính nhìn quý nhân trên ghế, gương mặt của Phùng Vân mang vẻ cung kính và lấy lòng vô cùng thích hợp. Chủ đề bây giờ đã chuyển đến các vị hoàng tử.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 30