121 Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang Nhìn thấy ngựa Phùng Uyển chạy vào cửa cung, Đại công chúa giận tím mặt hổn hển quát lên: “Đuổi theo. ”Xe ngựa không nhúc nhích, ngự phu cúi đầu dè dặt nói: “Nhưng thưa đại công chúa, xe không đi được.
122 Ánh mắt của người này quá chăm chú, Phùng Uyển nhìn sang rồi vội vàng quay đi.
Lúc này, có vài vị tướng quân đi ra. Thấy họ lui ra, Phùng Uyển vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau họ không có bóng dáng Vệ Tử Dương.
123 Đoàn người ngựa chậm rãi lên đường.
Nhìn bầu trời ngoài kia, Phùng Uyển khẽ thở dài một hơi. Thấy ánh mắt vui vẻ của nàng, Vệ Tử Dương liếc sang hỏi: “Vui vẻ lắm à?”
Phùng Uyển gật đầu, khẽ đáp: “Vâng”.
124 Làn da chạm trên mặt thật ấm áp như thế, cánh tay ôm nàng mạnh mẽ đến vậy, cảm giác ẩm ướt mong manh ấy hiển lộ hơi ấm đặc biệt – hơi ấm hỗn loạn mà người ta khao khát.
125 Đêm nay, Phùng Uyển trằn trọc trở mình mãi không ngủ được, đến tận khi trời tờ mờ sáng nàng mới lên sập.
Sáng sớm Phùng Uyển hay tin Vệ Tử Dương đã rời khỏi Vệ phủ đến quân doanh giám sát từ hừng đông.
126 Trong phòng ngủ.
Lúc này, Phùng Uyển đang trong trạng thái bị “bệnh”, nhưng nàng thấy thời gian cấp bách, không muốn lãng phí giây phút nào nên cứ giả bệnh như vậy, kéo rèm xuống, sau đó lật xem sổ sách hành quân của Vệ Tử Dương.
127 Sững sờ một lúc, Đại công chúa bén nhọn cười lên, “ yêu, yêu, ngược lại thật có chút giống như một con quỷ” Nàng chuyển hướng Triệu Tuấn, giễu cợt nói: “ Lang quân, ngươi nói xem tiện phụ này có phải gặp báo ứng?”
Lúc này căn phòng đang yên tĩnh, tiếng cười Đại công chúa nghe đặc biệt chói tai.
128 Đưa mắt nhìn Đại công chúa rời đi, Phùng uyển khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, khi Đại công chúa ra khỏi cổng vòm, một thuộc hạ liền vội xoay người đi về hướng viện Phùng uyển, hắn tiến lại gần Phùng uyển thi lễ, thấp giọng nói: “Lang quân muốn hỏi phu nhân, phu nhân có muốn đưa tỳ nữ Phất nhi tới Vệ phủ hay không?” Người thuộc hạ giọng điệu mang theo mấy phần đắc ý, đây là một loại tự cho mình làm đúng.