61 Phu nhân trung niên vừa vào cửa chùa thì liền đi tìm Phùng Uyển như vô ý như cố ý. Nhìn lướt vài nơi, ánh mắt bà tập trung lại. Chậm rãi bước đến quỳ xuống Phật Đà, nhìn thấy Phùng Uyển đang chắp hai tay, mắt khép hờ, miệng đọc lẩm bẩm.
62 Nhìn bóng lưng chàng lướt đi, đột nhiên Phùng Uyển rất muốn nói gì đó. Nàng bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo đuổi theo. Mắt thấy xiêm y của chàng không ngay ngắn, đầu tóc rối bời đi ra rừng cây, Phùng Uyển kêu lên: “Xiêm y chàng rối loạn.
63 Triệu Tuấn vung tay, thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng, tỏ vẻ như hài lòng, thậm chí còn mang vẻ giễu cợt. Liếc nhìn Phùng Uyển với vẻ cảnh cáo, chàng thu hồi ánh mắt, giục xe ngựa đi thẳng về phía trước.
64 Mấy chục ánh mắt ngạc nhiên đều dõi về phía Đại công chúa. Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Thái phi vang lên, “Không tệ, lá gan rất lớn, bản lĩnh dạy dỗ người cũng rất cao siêu.
65 Sân điện chật kín người, tỳ nữ đi vài bước liền quay người vòng ra ngoài. Nơi nàng đi đến là khu vực chênh chếch ngoài sân điện, rõ ràng nơi này yên tĩnh, âm trầm hơn sân điện người đến kẻ đi kia.
66 Hoàng đế thấy Vệ Tử Dương vẫn một mực cung kính thì cười ha ha một tiếng. Lúc này chợt vang tiếng khóc tức tưởi, Tứ công chúa lấy tay áo che mặt xông ra ngoài.
67 Đám nữ lang chạy tới hóng hớt nhìn Phùng Uyển không chớp mắt, cười khì luôn miệng, tràn đầy vẻ đùa cợt. Thấy những người này, Phùng Uyển thầm than một tiếng, nghĩ: Tên Vệ Tử Dương này nhất định bởi vì ta không chấp nhận rời khỏi Triệu Tuấn mà hờn dỗi.
68 Dù là như vậy, Phùng Uyển cũng không muốn ngồi chờ một tháng. Nàng chậm rãi đứng dậy, lách cách đẩy cửa phòng ra. Vũ nương mặc một bộ váy màu đỏ, ngẩng đầu ngang ngược cất tiếng nói vọng về phía gian phòng của Phùng Uyển, đồng thời thi thoảng liếc nhìn Mi nương và Quyên nhi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
69 Khi Triệu Tuấn trở về, sắc mặt tươi rói, lấy mấy thỏi vàng từ tay Vũ nương rồi lên xe ngựa ra ngoài. Buổi tối Triệu Tuấn trở về, trong mùi rượu nồng nặc khắp người còn phảng phất hương phấn son.
70 Ngày hôm sau, mới sớm tinh mơ Triệu Tuấn đã ra ngoài, bận bịu đến đêm khuya cũng không thấy về nhà. Chớp mắt một ngày đã qua, màn đêm đã bao phủ nhưng Triệu Tuấn vẫn không về phủ.
71 Phùng Uyển nghe đến đó chợt cảm thấy bùi ngùi, trong lòng đột nhiên dâng nỗi phiền chán. Nàng xoay người, ho khan một tiếng. Trong đêm yên tĩnh, tiếng ho của nàng rất vang dội.
72 Ở bên chàng, theo chàng xuất chinh?Phùng Uyển giật mình. Nàng nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ: Theo chàng xuất chinh ư?Thấy Phùng Uyển do dự, Vệ Tử Dương chau mày, nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Nàng không muốn?”Phùng Uyển lắc đầu.
73 Phùng Uyển còn có thể nghĩ ra cách nào nữa chứ? Nàng cúi đầu không nói tiếng nào mà quỳ xuống, hai tay nắm chặt trong tay áo, cứ như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm Triệu Tuấn bừng tỉnh nên nàng không dám động đậy chút nào.
74 Thật ra lúc chiến tranh vừa mới bắt đầu, giá lương thực tăng lên gấp ba vẫn còn có thể chấp nhận được, dù sao Triệu Tuấn cũng không phải người quyết đoán.
75 Thật ra lúc chiến tranh vừa mới bắt đầu, giá lương thực tăng lên gấp ba vẫn còn có thể chấp nhận được, dù sao Triệu Tuấn cũng không phải người quyết đoán.
76 Hơn nửa canh giờ sau, Tả nhi nói từ bên ngoài truyền đến mang theo giọng mũi: “Phu nhân, đại phu đến. ”…. Chỉ nghe trong phòng một loạt tiếng động lục cục lạc cạc, sau đó, Phất nhi sợ hãi kêu lên: “Phu nhân, phu nhân?” Mãi một hồi, tiếng Phùng Uyển mang theo ngái ngủ mới vang lên, “Chuyện gì?”“Tả nhi nói, đại phu đến.
77 Edit: Kentu. Biên tập: Loyal Pang. Triệu Tuấn dõi mắt nhìn theo bóng lưng Phùng Uyển rời đi, môi mỏng mím chặt. Trăng sáng dần dần trên đầu ngọn liễu.
78 Triệu Tuấn mặt xanh mét, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, giống như trước mắt là một kẻ nổi đầy đậu mùa, ngực như bị ai đánh mạnh, khiến y chỉ có thể há mồm thở dốc.
79 Triệu Tuấn nào từng bị Phùng Uyển bày mưu tính kế như vậy? Trong trí nhớ của y, Uyển nương mà y cưới về luôn lấy y làm đầu. Trước kia, dù nàng chịu oan ức tới đâu, chỉ cần y gặp bất lợi, chỉ cần y không được vui, nàng sẽ nhẫn nhịn.
80 Edit: AlexBeta: Loyal PangVệ Tử Dương trở về. Chàng trở về khiến người cả Đô thành mong đợi quá lâu. Chiến dịch này cũng chẳng hề thuận lợi, bất kể là số lượng quân địch tăng ngoài dự kiến hay lương thực, khí giới thiếu hụt cũng khiến triều Trần lâm vào hoàn cảnh tuyệt đối khốn cùng.