81 Đương lúc này, tiếng nói khẽ khàng của Phất Nhi truyền đến từ bên ngoài: “Phu nhân, phu nhân. ”Phùng Uyển đáp: “Chuyện gì?”…. Phất nhi cẩn thận hỏi: “Phu nhân, người nghe thấy tiếng gì không?”Phùng Uyển nói thản nhiên: “Không có.
82 Nghe mệnh lệnh của Triệu Tuấn, Phùng Uyển cười cười, dịu dàng đáp: “Ừ, chuyển lời với phu chủ, xin chàng chờ một chút. ”Trong giọng nói của nàng, không hề có chút sợ hãi hay bất an nào, đám người Vũ Nương vốn đang lắng tai nghe, cũng không khỏi nghi ngờ chau mày.
83 Edit: KentuBeta: Loyal PangBước chân Phùng Uyển hơi nặng nề đi vào trong phủ. Nàng vừa xuất hiện, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc (国) để một bộ râu ngắn, gương mặt phơi dưới ánh mặt trời ngăm đen thô ráp liền quay đầu lại nhìn.
84 Trong sân, một con tuấn mã màu đỏ đang chạy băng băng trên mảnh sân rộng lát đá vôi trắng. Cưỡi trên tuấn mã là tướng quân mặc áo giáp. Tay chàng giương cường cung, dây cung như trăng tròn.
85 Phùng Uyển về phủ, Triệu Tuấn đã đi ra ngoài. Khi y trở về đã là đầu giờ Hợi. (10h đêm)Phùng Uyển vốn hay mất ngủ, nghe thấy tiếng Triệu Tuấn và Vũ nương nói chuyện với nhau bên ngoài, nàng cũng không buồn để ý đến.
86 Sáng sớm Triệu Tuấn đã ra khỏi phủ. Phùng Uyển cũng vậy. Chân trước Triệu Tuấn mới vừa đi, chân sau nàng đã ra khỏi cửa phòng. Ở lại trong phủ không biết sẽ có bao nhiêu người đến xem náo nhiệt.
87 Những ngày tiếp theo, Phùng Uyển vẫn luôn tìm cách tránh né. Đám người quý nữ công chúa vân vân kia, quả thật vô cùng hứng thú với chuyện lần này. Lúc này nàng mà bị các nàng ta tóm được, ứng đối thỏa đáng, thì không có gì sai lầm, ứng đối không thỏa đáng, sẽ có thêm phiền phức.
88 Nguyệt Nương bước nhanh đến, sau khi thấy Phùng Uyển thì tò mò nhìn chằm chằm nàng một lúc, mới nhún chào nàng: “Phu nhân. ” Giọng nói yêu kiều trong trẻo, rất dễ nghe.
89 Phùng Uyển ra ngoài đến đêm mới trở về. Khi nàng về, trên người phảng phất hương thơm, khóe miệng khẽ cười, tràn đầy sức sống. Mà bây giờ trong Triệu phủ, đèn dầu sáng rỡ, đám người hầu bận rộn thu dọn những phòng ốc sụp đổ đã bỏ đi.
90 Phùng Uyển không hề dám cử động cái nào. Thân thể nàng cứng ngắc, không dám quay đầu lại, không dám nhúc nhích. Mãi đến khi cảm giác bàn tay to che miệng kia vô cùng ấm áp, nàng mới run giọng hỏi: “Chàng, sao chàng….
91 Nhìn mấy chữ này, Phùng Uyển đột nhiên cảm thấy muốn ngất luôn cho rồi. Cắn răng, Phùng Uyển đỏ mặt suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ đành xé nát mảnh giấy quẳng vào lư hương.
92 Đi đến sau lưng Phùng Uyển, giọng nói thánh thót mê hoặc của Vệ Tử Dương vang lên: “A Uyển?” Chàng phả ra hơi thở ấm áp vào cổ nàng. Mồ hôi lạnh sau lưng Phùng Uyển chảy ròng ròng.
93 Editor: ChjcbjbjBeta: Loyal PangPhùng Uyển vẫn biết người Hồ hoang đường, đặc biệt là quý tộc người Hồ, sự hoang đường đó càng vượt ngoài sức tưởng tượng của người đương thời.
94 Sau khi trong viện an tĩnh thì lại có một loạt tiếng nói khe khẽ vang lên. Nguyệt nương nắm hai tay, nhìn Phùng Uyển chậm rãi đi ra. Nhìn vẻ mặt ung dung thản nhiên của nàng dưới ánh mắt trời, nàng ta chớp lông mi thật dài, khẽ nói:- “Hóa ra phu chủ đối với nàng thật khác biệt.
95 Lúc Triệu Tuấn trở về phủ, trăng đã lên đến lưng trời. Y vừa xuống xe ngựa, Nguyệt nương, Mi nương và Vũ nương liền vội vàng nghênh đón, nhìn ba nữ nhân, ánh mắt Triệu Tuấn không tự chủ được nhìn về phía sau.
96 Vệ Tử Dương biểu hiện thật tình như vậy khiến mặt Phùng Uyển càng đỏ hơn. Hai tay nàng nắm chặt ngoại bào, vẫn cúi đầu nói: “Chàng, chàng không được tới.
97 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
98 Ngày hôm đó, Phùng Uyển cố ý trở về muộn như vậy. Không ngờ ban đêm, trong phủ đã đèn dầu sáng rỡ, ồn ào huyên náo không dứt. Lúc xe ngựa Phùng Uyển tiến vào, khắp nơi tĩnh lặng.
99 Editor: Kentu Hai ngày sau, huynh muội Phùng thị ngày ngày đều tìm đến Phùng Uyển. Cho đến đêm ngày thứ ba, hai huynh muội không nhịn được nữa chửi ầm lên, vừa đúng lúc gặp phải Triệu Tuấn trở về phủ.
100 Tình hình chiến sự ở tiền tuyến còn đang giằng co, trong Đô Thành cũng chưa khôi phục toàn bộ như cũ. Không có cửa hàng vẫn đóng cửa nhưng cửa hàng lương thực lại không có mấy gian khai trương.