101 Triệu Tuấn khựng lại ngay tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ với Phùng Uyển. Nhìn bộ dáng ung dung nhàn nhã của nàng, Triệu Tuấn thầm hận trong bụng: Phải chăng ta đang sợ hãi? Nghĩ tới đây, y nghiến răng cười khẩy, “Ta sẽ không đồng ý.
102 Chàng đứng ở bên cạnh sập, cúi đầu nhìn Phùng Uyển ngửa mặt nhìn mình, mái tóc buông thõng qua vai, đôi mắt như sao trời. Nhìn hồi lâu, chàng đột ngột cúi đầu, khẽ cắn ở trên cổ nàng.
103 Tay Triệu Tuấn vươn ra, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng. Mà lúc này, đám tỳ thiếp bốn phía rốt rít quay đầu lại nhìn hướng Phùng Uyển. Thấy không có người trả lời mình, tiếng thái giám kia không kiên nhẫn kêu lên: “Phùng thị A Uyển ở đây không?”Phùng Uyển khẽ lắc lắc tay Triệu Tuấn, sau khi tránh thoát khỏi y kiềm giữ, nàng đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng khẽ chào, “Thiếp chính là Phùng thị A Uyển.
104 Editor: Kentu Giọng nói êm tai của bệ hạ truyền đến, “Triệu ái khanh, bây giờ ngươi vẫn nghĩ như vậy sao?”Triệu Tuấn ngây ra. Phía trước là Đại công chúa đang đau lòng trợn mắt nhìn y, bên cạnh là Phùng Uyển thờ ơ không quan tâm.
105 Editor: Kentu. Chừng trăm người thợ thủ công còn đang bận việc, cũng không biết bệ hạ phân phó thế nào, có thể thấy rõ phần lớn là sẽ xây dựng cả đêm.
106 Phùng Uyển thản nhiên đi về phía Bắc Viện. Lúc đi vào rực rỡ hẳn lên, khắp nơi sân viện đều thể hiện sự hào phóng và quy củ. Sau khi Phùng Uyển để cho đám người hầu cất đồ đạc xong liền đi ra.
107 Hai người đến phía sau Phùng Uyển, họ còn chưa lên tiếng, Phùng Uyển đã quay lưng về phía bọn họ lẳng lặng nói: “Các ngươi tới rồi?” Nàng khẽ mỉm cười, nói: “Quản sự ở bên trong, hắn sẽ bố trí các ngươi ổn thỏa.
108 Lúc Phùng Uyển ngồi lên xe ngựa, Triệu Tuấn vẫn đang ngẩn ngơ nhìn theo nàng, mấy lần y muốn đến gần nhưng khi thấy hai cung tỳ ngồi bên người Phùng Uyển, bước chân y như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi.
109 Trong cái nhìn chằm chằm của Triệu Tuấn, Phùng Uyển nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vung ống tay áo, đương chuẩn bị nói tiễn khách thì một tiếng cười khì khe khẽ vang lên từ trong bụi cây.
110 Phùng Uyển nghe đến đó, chả hiểu sao lại buồn cười. Nàng cố nén cười, khẽ hỏi: “Hôm đó sau khi chúng ta ra ngoài, bệ hạ lại căn dặn Triệu Tuấn và Đại công chúa chuyện gì?”Dứt lời, Phùng Uyển ngước mắt nhìn về phía Vệ Tử Dương.
111 Phùng Uyển đi giữa đường phố một vòng rồi lại bảo ngự phu trở về phủ. Trước khi bệ hạ phái ngự phu đến, nàng cũng luôn thích đi lượng đường phố như vậy, sở thích này không phải là bởi vì bệ hạ phái người đến mà thay đổi.
112 Xe ngựa Phùng Uyển vừa chuyển động, chỉ thấy nơi cổng vòm đi thông đến Bắc Viện có một chiếc xe ngựa khẩn cấp chạy đến, dấy lên một đám bụi mù. Mới vừa chạy vào viện, tiếng Triệu Tuấn trong xe ngựa kia hổn hển vang lên: “Uyển nương có ở đây không? Uyển nương có ở đây không?”Cho đến nay, tuy Triệu Tuấn không phải một người rất có phong độ nhưng trước mặt người khác y vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình.
113 Vệ Tử Dương kéo Phùng Uyển, vội vàng đi đến phòng khách bên sườn hậu hoa viên. Vừa đi vào chàng vội đá cửa phòng đóng chặt lại, sau đó quay đầu lại nhìn Phùng Uyển.
114 Phùng Uyển đứng trong phòng khách, nghiêng đầu thẫn thờ nhìn màn cửa sổ bằng lụa mỏng, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới từ từ lau khóe mắt. Nàng đã từng nghĩ mình không cần tình cảm ấm áp nữa.
115 Chuyển ngữ: Loyal Pang Trong nháy mắt, một đêm đã trôi qua. Hôm nay, Phùng Uyển thức dậy rất sớm. Nàng biết hôm nay Vệ Tử Dương sẽ tâu với bệ hạ, nàng đang chờ đợi.
116 Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang Lần này, tiếng bước chân kia truyền đến không lâu, tiếng Triệu Tuấn nghẹn ngào bỗng im bặt. Cảm nhận được phía ngoài trở nên tĩnh lặng, Phùng Uyển cười lạnh, thầm nghĩ: Đại công chúa tới rồi!Tiếng bước chân còn đang truyền đến.
117 Chuyển ngữ: Loyal Pang Soát lỗi: Kentu Tia nắng ban mai vừa xuất hiện, Phùng Uyển đã rời giường. Dựa theo Vệ Tử Dương căn dặn, nàng thay một bộ nam bào, tóc cũng cột kiểu nam tử.
118 Phùng Uyển cứ thế dẫn theo hai hộ vệ và hai tỳ nữ đi về phía Bắc viện. Nàng vừa đến Bắc viện đã nghe thấy tiếng bước chân khẩn cấp chạy đến. Còn chưa vào cửa tiếng quát của Đại công chúa đã dội thẳng vào tai nàng: “Giết, giết ả tiện phụ này cho ta, giết ả ngay!”Tiếng hét chói tai the thé vang lên ngược lại mang theo chút cố ý.
119 Chuyển ngữ: Kentu. Biên tập: Loyal Pang. Phùng Uyển khẽ chào, cung kính trả lời: “Thu dọn xong rồi ạ. ”“Vậy đi thôi. ” Vệ Tử Dương ừ một tiếng, quay người bỏ đi ngay.
120 Vô số ánh mắt đều đồng thời quan sát Phùng Uyển đang mặc một bộ nam bào hệt như công tử văn nhã. Phùng Uyển tựa như không để ý tới những ánh mắt này, nàng theo sát sau lưng Vệ Tử Dương.