1 Tên ta, Ursula. Mỗi khi nhắc tới cái tên này đám hải tộc luôn dùng một loại ngữ khí vừa khiếp sợ lại vừa khinh bỉ, mặc dù chúng có thể chỉ là lũ cá tôm với bộ não không lớn hơn hạt đậu bao nhiêu.
2 Lúc Bảo Bảo kéo Bối Bối đã khôi phục nguyên hình xiêu xiêu vẹo vẹo bơi về rãnh biển nơi ta sống, kéo theo cả một vệt máu tanh màu đỏ sau người, thì ta vừa bối rối lại vừa khiếp sợ.
3 Một tay ta nhè nhẹ vuốt ve Bối Bối đang nằm bên cạnh, tay kia vừa cầm chai rượu nho tìm được trên chiếc thuyền Bảo Bảo kéo về vừa uống, đồng thời dùng ba cái xúc tu lật lật đống đồ đạc trên thuyền.
4 Những ngày tiếp theo, ta chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi đi chậm đến thế. Cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù, điều này làm máu ta sôi trào. "Ngươi nói ma bạch tuộc không có máu? Đồ khốn! Ta đương nhiên không phải ma bạch tuộc! Ta chính là Ursula, con gái của Poseidon thực sự!!" Ta vung chân quất tên Bảo Bảo dám nói ta là ma bạch tuộc ra thật xa.
5 "Hello! Xin hỏi có ai ở đây không?" Âm thanh ngập ngừng và khiếp sợ của con bé người cá vang lên bên ngoài rãnh biển, vẫn là tần suất quen thuộc đó. Không sai, chính là âm thanh tuyệt vời của ta trước kia.
6 Loreley không chút do dự ký vào khế ước phép thuật, sau đó nâng lấy lọ thuốc có thể làm nó thực hiện ước mơ, theo đuổi tình yêu đó như nâng vật chí bảo.
7 Ta nhìn hình ảnh hiện ra trong tấm gương. Con bé người cá Loreley trần truồng hôn mê trên bờ cát được vương tử Eric, người trong lòng nó cứu về. Hắn dịu dàng và lịch thiệp cởi áo choàng che đậy thân thể cho nó, bế nó lên tuấn mã chạy về tòa thành hùng vĩ nơi hắn sống.
8 Khi ta xuất hiện trước cửa tòa thành nơi vương tử Eric đang ở thì vũ hội đã bắt đầu từ sớm. Trước đó, mang hai đứa hầu một trai một gái lên bờ, đầu tiên ta bỏ chút thời gian tạo cho chính mình một thân phận: Công chúa Monica đến từ đất nước xa xôi.
9 Sau vũ hội, ta trở thành khách quý được chiêu đãi ân cần. Ta yêu cầu phòng lớn nhất, dễ chịu nhất, mà quan trọng nhất là phải ở vị trí lấy ánh sáng cực tốt.
10 10. Cô lậpTrừ phái Meredith tới làm cận vệ cho ta, tới thời gian dùng cơm, quốc vương và vương hậu còn lấy thân phận chủ nhân tha thiết mời ta tới dự tiệc.
11 11. Độc diễnMột bữa tiệc tối đã tan rã trong không vui như vậy. Đám người cung đình vón có sở trường nịnh trên chèn dưới đường nhiên đổ hết tất cả tội lỗi cho Loreley, người không thể biện bạch được gì.
12 12. Người xemTa đi trên lối đi trong vườn hoa, toàn thân đều tràn ngập vui vẻ. Lá cây phát ra âm thanh rất vui tai dưới gót chân. Đi đến một chỗ rẽ, ta giật nảy vì một bóng đen.
13 13. Có qua có lạiĐi tới cửa phòng ta, Meredith thi lễ, chuẩn bị đứng đợi ta vào cửa rồi rời đi, ta lại xoay người, vạt váy xoay tròn quanh hai chân. Ta nhìn hắn, nói, "Vậy, ngài nghĩ sao về lời nói của ta đối với Loreley?""Lời ngài nói mặc dù làm người khác tổn thương nhưng lại là sự thật".
14 14. Dấu vếtCâu nói ta bỏ lại sau khi hôn Meredith tối qua dường như cho thấy cùng lắm là ta cho Meredith một chút lợi ích để hắn biết nên đứng về phe nào.
15 15. Chuyện khó xửSau khi nhìn thấy hành động của Bảo Bảo mà hiểu ra vấn đề, ta liền lập tức khôi phục bình thường. Quan hệ của ta với Eric lại thân thiết hơn rất nhiều, như hôm nay hắn hẹn đến phòng ta để xem đống thơ ca điển tịch của nước ta mà ta đã khoe với hắn.
16 16. Ngoại truyện 1: LoreleyTôi đã từng luôn hướng tới thế giới trên đất liền, đó là một thế giới nhiều sắc màu bất đồng với thế giới màu lam đậm yên tĩnh dưới đáy biển.
17 17. Tâm sựTrong tiệc tối, ta lắng tai nghe thấy mấy phu nhân khẽ bàn luận chuyện buổi chiều có thích khách xông vào vương cung, hình như định đột nhập vào phòng bếp hạ độc.
18 18. Bảo vệĐầu đau như muốn nứt. Dường như trong đầu có một đám người tí hon đáng ghét đang ra sức giẫm đạp, vừa đau đớn vừa choáng váng, còn cả buồn nôn.
19 19. Ngoài cuộcSau khi ta xin lỗi tiên nữ (Nymph – thần cai quản sông núi, cây cỏ) của hồ nước không biết tên này, có thể thấy cô ta rất vui vẻ vì đã rất lâu mới có khách lạ đến thăm.
20 20. Hai mìnhDưới ánh lửa màu vàng ấm áp, gương mặt góc cạnh của Meredith tỏ ra mềm mại hơn nhiều, vết sẹo đó cũng không còn tỏ ra đáng sợ. Trên vai ta khoác áo choàng của hắn, ta ngồi bên cạnh đống lửa hắn vừa nhóm, lặng lẽ nhìn hắn xử lý con thỏ săn được, động tác nhanh chóng và mạnh mẽ.