161 “Ngươi chậm hơn ta một khắc kìa. ” Tuy nói không tỷ thí, nhưng thấy Tiểu Ngư chậm chạp đến hội họp, Đinh Triệt không khỏi có chút đắc ý. Tiểu Ngư chẳng chút hứng thú, phất phất tay, rút lui trước đã.
162 Tiểu Ngư vốn tưởng rằng nếu Thôi phán quan cấu kết với Tang gia, nhất định sẽ trì hoãn vụ này thêm mấy ngày, khiến gánh hát lao đao thêm chút ít, không ngờ sáng hôm sau, Thôi phán quan liền tới kiểm tra hiện trường.
163 Sau câu hỏi thứ hai của Ngô Ngôn Chi, trên dưới công đường nhất thời yên tĩnh lạ thường. Giờ phút này phàm là người có chút đầu óc đều không khỏi nín thở, chẳng ai dám lắm mồm, đều nhìn Thôi phán quan, chờ đợi câu trả lời của lão ta.
164 Không ngờ một thư sinh lại có thể nhất châm kiến huyết vạch ra lợi hại trong chuyện này, Tiểu Ngư nhất thời chấn động, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ngô Ngôn Chi.
165 “Tiểu muội biết không, kỳ thật trước kia đại ca cũng có một muội muội, đáng tiếc… đáng tiếc… đáng tiếc…” Ngô Ngôn Chi lắc đầu như cười mà như khóc, liên tục nói đáng tiếc ba lần, cuối cùng lại chỉ có thể ngẩng đầu cầm lấy bầu rượu dốc cạn.
166 Tiểu Ngư đang định cùng Ngô Ngôn Chi, La Đản ra cửa, bỗng nhiên nhớ tới một việc. “Vậy đi, đệ đưa đại ca đi trước, một lúc nữa ta sẽ đến. ” Tiểu Ngư nói với La Đản một câu, rồi lại nói với Ngô Ngôn Chi: “Đại ca, nếu mở công đường, huynh trước hãy tận lực chu toàn một chút.
167 Mọi người trở lại Bách Linh các, chớp mắt đến giữa trưa, Phạm Thông đã trở về. Lúc này đây, thu hoạch của Phạm Thông thực khiến mọi người vui mừng, cũng không biết hắn dò la thế nào, chẳng những tìm ra vị khổ chủ phú thương kia và Tang gia có làm ăn qua lại, hơn nữa lúc chập tối hôm qua, phú thương kia còn từng nài nỉ hết lời với bọn cơ thiếp để lấy một số châu báu trang sức quý giá, cũng hứa hẹn hôm nay nhất định sẽ trả lại.
168 Hai tỷ muội bái kiến xong, Tiểu Ngư lại dẫn dắt câu chuyện vòng lại chủ đề cũ, bắt đầu từ các loại ân oán giữa Tang gia và Bách Linh các, giữa chừng thường thường lại khiến cho hai tỷ muội tiếp lời, đau thương tố cáo những việc ác của Tang gia, liên tục mấy vụ, sau đó chuyển đề tài, nói vào chuyện chính, kể lại vụ án phóng hỏa mấy ngày trước, cùng với quá trình lên công đường.
169 Trong phòng đương nhiên là không sáng như bên ngoài, có điều ánh sáng như vậy ngược lại khiến Tiểu Ngư bình tĩnh hơn một chút. Sau khi vào cửa, nàng bước thẳng đến bên bàn, thấy phía trên vẫn bày những chai lọ như lần trước, chỉ là bên cạnh thiếu chậu rửa mặt và bếp than, trong không khí cũng không có mùi chua chát khó ngửi như lúc đó.
170 Sau khi những bỡ ngỡ, băn khoăn và xích mích lúc trước tan biến, bầu không khí trong phòng liền giống như chú nai con học được cách chạy nhảy, dần trở nên sinh động hơn.
171 Lại qua thời khắc giao hòa giữa đêm và ngày, ánh sáng chậm rãi phủ trắng phương đông, hòa tan ánh trăng, cũng nhuộm bầu trời màu thiên thanh dịu dàng thành một bức tranh hoa mỹ.
172 Khi bọn Tiểu Ngư tới, đại môn phủ công bộ Viên ngoại lang đang náo nhiệt đón khách, đội ngũ tặng lễ xếp thành một hàng thật dài, đầy không khí vui mừng náo nhiệt.
173 “Đi mà đi mà, Liên Nhi chỉ muốn chơi ở đây thôi mà, mẹ yêu quý của con, Liên Nhi hứa với mẹ, Liên Nhi nhất định ngoan ngoãn không quấy phá, chỉ ngoan ngoãn xem các ca ca tỷ tỷ này thôi được không?”Hậu trường là một cái lán đơn giản chật chội, một cô bé con phấn điêu ngọc mài chừng năm sáu tuổi, tóc búi hai bên như hai cái sừng, đang nũng nịu lắc lắc tay vị phu nhân Viên ngoại lang kia, giọng làm nũng ngọt ngào khiến người nghe muốn mềm nhũn, mà vị phu nhân Viên ngoại lang vẻ mặt vốn dĩ ôn hòa, giờ đã chuyển thành nghiêm nghị, không chút động dung sai a hoàn ôm cô bé đi, sau đó áy náy nói với Liễu Viên Thanh:“Thật sự xin lỗi, tiểu nữ không tốt, nhất định là quấy rầy đến mọi người phải không?”Liễu Viên Thanh nghe vậy vội vàng xua tay: “Phu nhân nói gì vậy? Lệnh thiên kim thông minh hoạt bát, vô cùng đáng yêu, sao có thể gây phiền phức cho chúng tiểu nhân chứ?”Nói xong, ông ta lanh mắt thấy Tiểu Ngư, vội nói: “Đông gia, vị này chính là phu nhân Viên ngoại lang, phu nhân, đây là Đông gia của chúng tôi.
174 Sự đời xảy ra có đôi khi luôn ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi Tiểu Ngư tẩy bỏ dịch dung đơn giản cho Phạm Bạch Thái để cho nó tự về nhà trước, rồi một mình đến Bách Linh các đón Ngô Ngôn Chi, liền phát hiện ngõa tứ Tuần gia hôm nay rất kỳ lạ, hình như mọi người đều vào trong cả, ở cửa ngõa tứ hầu như không một bóng người, mấy rạp hát gần cửa cũng vô cùng quạnh quẽ.
175 Tiễn xong nghĩa huynh Ngô Ngôn Chi mới kết bái mới ba ngày, tâm tình Tiểu Ngư không khỏi có chút sa sút, thêm vào là những trăn trở ngày hôm qua khi đến phủ Viên ngoại lang, đêm đó lại gần như không ngủ để giúp Ngô Ngôn Chi chuẩn bị hành trang, cùng với lao lực mấy ngày trước, hiện giờ ngoài việc nhận lại mẹ thì mọi việc đều đã xong xuôi, cả người nhất thời lười biếng, chẳng muốn làm gì hết.
176 “Cứ như vậy?” Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư mới lạnh lùng hỏi. Phạm Thông cười khổ, cúi đầu: “Cha biết là mình sai rồi, cha muốn tìm mẹ con trở về, muốn giải thích với bà ấy, muốn bà ấy đừng rời khỏi hai tỷ đệ con, chỉ là tìm không ngừng nghỉ cả một tháng cũng không tìm được.
177 Cho dù không muốn, nhưng bình minh vẫn sẽ đến. Đinh Triệt giương mắt nhìn bầu trời dần chuyển sáng, đưa hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy một lọn tóc phe phẩy trên gương mặt nàng, sau đó rất nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về phía gương mặt xinh đẹp như đóa phù dung như ẩn như hiện dưới làn tóc đen.
178 “Đừng chạy, cẩn thận bị người ta thấy. ” Sau một lúc đuổi chạy vui vẻ, thấy bốn phía đã có bóng người, Đinh Triệt vội nhắc nhở. Tiểu Ngư cười ngừng lại, tiện tay sửa sang lại mái tóc rối bung của mình, nhìn những người dân dậy sớm phía trước, hơi hối hận hôm qua ra cửa quá tùy tiện, chẳng mang theo một cây trâm búi tóc, giờ trời đã sáng, nếu cứ đi về thế này, nhất định sẽ khiến không ít người chú ý.
179 Một đêm nói chuyện ngoài ý muốn, khiến ấn tượng của Tiểu Ngư về Đinh Triệt lại biến đổi không ít, nhưng điều này không có nghĩa là nàng sẵn sàng cùng với Đinh Triệt đi về trấn Liễu Hà, công khai về nhà trước mặt đám phụ nữ nhiều chuyện sáng sớm đi ra giặt quần áo.
180 Tiểu Ngư là một người ưa hiệu suất cao, ngày hôm sau đã đặt ra phương án hoàn chỉnh trọn vẹn, khi nghĩ thì không mất nhiều thời gian lắm, nhưng lúc viết lại tốn không ít sức lực, cuối cùng không còn cách nào khác đành chịu thất bại nhờ Phạm Bạch Thái và Nhạc Du tới giúp đỡ.