101 “Các vị trước ở lại đây, cần gì thì đừng khách khí, cứ sai bảo hạ nhân là được. ” Đến Tùng viện, tổng quản thuận tay gọi đến hai nha hoàn, mặt không chút cảm xúc sai bảo: “Đây là khách quý của phủ, hai người các ngươi cẩn thận hầu hạ.
102 Được Tiểu Ngư phân tích trước sau rõ ràng, Nhạc Du tâm tình cao vọt như mây trên trời cũng không dám suy tính cầu may như trước nữa, đến tiểu viện ở không lâu sau liền ngoan ngoãn mà “sinh bệnh”.
103 “Ngươi. . ” Có thể ở bên Đinh Triệt hầu hạ đương nhiên không thể là kẻ ngu ngốc, Cổ Ngọc lập tức nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời Tiểu Ngư, gương mặt thanh tú nhất thời biến sắc.
104 Sau một đêm yên ổn bình tĩnh, ngoài Nhạc Du đang “ngã bệnh”, ngày hôm sau cả nhà trở dậy, tinh thần đều vô cùng thoải mái, Tiền Duy Diễn tuy rằng không tiếp đãi nhiệt tình, nhưng cũng không thờ ơ lạnh nhạt, đồ ăn sáng đưa đến vẫn là ngon lành đầy đủ, theo Thúy Vân giới thiệu, chỉ riêng cháo gạo tẻ bọn họ ăn cũng có những sáu loại nguyên liệu khác nhau.
105 “Đúng vậy, chúng tôi vốn chỉ là dân quê bình thường, cũng không phải người quen thân thích với tướng phủ, hiện giờ vụ án đã chấm dứt, sao có thể tiếp tục ở lại nhà ông ngoại cậu chứ?” Tiểu Ngư cười nói, cảm thấy hơi hơi tiếc nuối, La Đản và Nhạc Du chưa bao giờ cãi nhau với nàng, về sau thiếu nhóc chính thái xinh đẹp dễ nổi nóng này, cuộc sống thật đúng là có chút không thú vị.
106 Phía bên kia, Tiểu Ngư đi vài bước mới phản ứng lại, đang định theo bản năng tránh thoát, đột nhiên nhớ tới trước đây khi mới gặp Đinh Triệt, nàng cũng từng kéo người nào đó đi lên bờ sông như vậy, người nào đó còn vì ra sức chống cự lại mà ngã chổng vó, khóe miệng không khỏi cong lên mỉm cười, không nói gì nữa, ngược lại để mặc cho hắn dẫn đi.
107 “Xin hỏi Cổ Ngọc tỷ tỷ, bạc này thật sự tặng cho chúng ta sao?” Mắt thấy Phạm Đại sắp cãi lộn với Cổ Ngọc, Tiểu Ngư bỗng nhiên cười hì hì, bước đến trước tên sai vặt giơ tay cầm hai nén bạc nhỏ, tung hứng chơi đùa, hai nén bạc lần lượt rơi vào lòng bàn tay nàng, lập tức phát ra âm thanh lạch cạch va chạm.
108 Hai ngày sau, trong sương mù của buổi sáng sớm, một chiếc xe ngựa xen lẫn trong dòng người buổi sáng, từ từ rời khỏi thành Khai Phong phồn hoa, lặng lẽ chạy tới ven một thị trấn nhỏ bên bờ sông Biện, dừng lại trước một tiểu viện nhỏ nằm thấp thoáng dưới bóng cây.
109 Nhìn gương mặt đen kịt của Tiểu Ngư, cả đám người ngu ngốc cuối cùng hiểu ra mưu ma chước quỷ của nàng. Sau đó, dưới tình hình năm phiếu ủng hộ một phiếu phản đối, vận mệnh bi thảm của Cảnh Đạo Sơn liền như đinh đóng trên tấm sắt, hoàn toàn không đếm xỉa đến tiếng nói yếu ớt “Không được hay lắm” của Phạm Thông, dứt khoát được quyết định.
110 Sáng hôm sau, vì trong nhà còn có một phạm nhân, để ngừa vạn nhất, ngoài Nhạc Du không dám xuất đầu lộ diện, Phạm Thông cũng ở lại, còn bốn người khác thì cùng nhau cuốc bộ mấy dặm vào trong thành.
111 Tiểu Ngư nắm chặt tay Phạm Bạch Thái, kéo nó cách xa ra, đầu tiên dùng bản thân mình đứng chặn giữa khoảng cách với lão già quái gở này, sau đó tính toán nhanh chóng theo lề đường phố bên kia đi qua.
112 Mới vừa rồi Phạm Đại và lão già tuy rằng lướt qua nhau, nhưng trong mắt người thường thì chỉ là quái dị một chút mà thôi, cũng không nhìn ra được những bước đi nhìn như thong thả thực chất lại hàm chứa tốc độ trong đó.
113 Lại nói bốn người vốn định hôm nay đi dạo trong thành nhiều một chút, bởi vậy sau khi rời khỏi quán rượu cũng không rời khỏi thành ngay mà đi dọc theo một con đường khác, tìm một quán nhỏ, gọi mấy món đơn giản bắt đầu ăn trưa.
114 “Ta còn có chút việc, mọi người về trước đi!” Cơm nước xong, Tiểu Ngư đã có quyết định. “Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?” Phạm Bạch Thái thuận miệng hỏi. “Tỷ tỷ có một việc quan trọng phải nhanh chóng đến xem.
115 “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đã về rồi?”Ôm trong lòng một trăm văn tiền mới kiếm được, Tiểu Ngư cả đường về đều ôn lại hí khúc trong trí nhớ, tâm tình vui vẻ thoải mái trở lại nhà mới của mình ở Liễu Hà trấn.
116 “Trương đại thẩm, ngài đi thong thả nhé!”Tiểu Ngư lễ phép tiễn Trương quả phụ lấy cớ trong nhà có việc bận luôn miệng cáo từ ra khỏi cửa, mỉm cười phất phất tay.
117 Đêm đen tối om, ngoài mấy trăm mét, Liễu Hà trấn sáng rực đèn đuốc, còn tiểu viện thì chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ duy nhất. Bên ngoài nhà, cành liễu nhẹ nhàng đong đưa trong gió đêm, bóng liễu lờ mờ mông lung, giống như một vũ điệu mê hoặc lòng người.
118 Đối với việc Đinh Triệt đột ngột đến, phản ứng của ba người nam nhân lớn nhỏ trong nhà có vẻ nhiệt tình hơn. Lúc trước đồng hành, Đinh Triệt ngoài việc thường xuyên đấu võ mồm với Tiểu Ngư, quan hệ với hai cha con Phạm Thông tốt bụng lại không tệ chút nào, còn Phạm Đại thì tâm tâm niệm niệm muốn thu người ta làm đồ đệ, hôm nay thấy hắn tự mình tìm tới cửa, cười gần như rách hết cả miệng.
119 “Nhị thúc tôi từng khen cậu, nói nếu như cậu học võ sớm hơn mấy năm, thành tựu hẳn là sẽ rất cao, chỉ là, đáng tiếc…” Tiểu Ngư chậm rãi nói. “Đáng tiếc tôi sinh ra ở gia đình quan lại.
120 Thời gian như tên bắn, phảng phất mới vừa rời khỏi dây cung, đuôi lông vũ đã rung lên, mũi tên nhanh chóng xuyên qua bao nhiêu năm tháng. Hiện giờ là năm thứ tư Thiên Thánh, ngày mùng tám đầu tháng chín, đúng độ cuối thu khí trời quang đãng.