61 Họ. . bọn họ có phải đến bắt ta hay không?” Cửa sổ mở một nửa, khi Tiểu Ngư nhìn thấy ánh lửa bên ngoài, Không Sắc tự nhiên cũng thấy, lập tức chân như nhũn ra, nếu không phải đang dựa vào vách tường thì chỉ sợ đã sớm ngã lăn ra đất, “Không, ta không muốn bị bọn họ bắt trở về, ta thà chết cũng không muốn quay lại…”“Câm miệng!” Tiểu Ngư nhướng mày, mộc kiếm đã dí sát tại cổ họng Không Sắc, thấp giọng quát: “Nếu ngươi dám phát ra một tiếng nữa thôi, việc ta làm đầu tiên sẽ là ném ngươi ra khỏi đây.
62 “Cảnh Đạo Sơn, trước đây ta còn kính ngươi là người quân tử, không ngờ ngươi cũng chỉ là kẻ tiểu nhân giả vờ đạo mạo, coi người khác là trẻ con, không phải ta vô tình nhìn thấy các ngươi một lần thôi sao? Lão tử đã nhượng bộ tránh đi như thế, ngươi còn muốn thế nào? Đại ca, huynh bảo vệ đám trẻ, những kẻ này để ta đến dọn dẹp, hổ không phát uy, coi chúng ta là mèo bệnh dễ bắt nạt hả? Thật sự là buồn cười!”Nhìn thấy đệ đệ trở về, Phạm Thông làm đại ca còn chưa kịp nói câu nào, Phạm Đại đã hùng hổ mắng, trên tay cầm một cây đao thép, hẳn là mới đoạt được trong lúc giao thủ vừa rồi.
63 Một hồi mắt thấy nguy hiểm đang hết sức căng thẳng bỗng nháy mắt đã tiêu tan không còn dấu tích, hơn nữa thậm chí còn không hỏi thêm một câu về sự có mặt của Không Sắc, cứ như vậy đột ngột rút lui, khiến mọi người đều ngơ ngẩn một hồi mới phản ứng lại.
64 Nhanh sang phòng bếp, tìm vải ướt bịt kín miệng mũi lại. ”Phạm Đại chắn trước mọi người quát, tiện tay gạt mấy mũi tên bắn vào từ cửa sổ. Những mũi tên cháy rừng rực này tuy rằng rơi trên mặt đất không gây ra hỏa hoạn, nhưng không có cách nào ngăn được những mũi tên lửa khác đang bắn chi chít lên tường, nóc nhà và những phòng bên.
65 “Tỷ tỷ, khi nào thì cha mới có thể tìm đến chúng ta?. . ”Trái ngược với rừng núi bên ngoài đã hửng sáng, cách xa nhà cũ hơn mười dặm, trong một sơn động nào đó được che đậy rất kín vẫn tối tăm nhìn không rõ mặt, thêm vào đó là tiếng nước rớt từng giọt từng giọt xuống hõm đá trũng truyền ra từ sâu trong hang càng khiến bầu không khí trong động tràn ngập cảm giác hoảng sợ bất an cùng trống rỗng.
66 Trong sơn động không có nước nóng, sợ sẽ khiến đám cướp giang hồ kia chú ý nên không thể đốt lửa, may là ngày hôm qua vì chuẩn bị chuyển nhà nên Phạm Đại đã chuẩn bị sẵn ình một hồ lô rượu, miễn cưỡng có thể dùng để rửa sạch miệng vết thương được.
67 Lão Nhị…” Đang đi trong yên lặng, tai Tiểu Ngư đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi rất nhỏ. “Cha!” Tiểu Ngư lập tức thả Bối Bối xuống, tiến lên trước đến bên Phạm Đại.
68 Mọi người đi càng lúc càng xa, Không Sắc cuối cùng vẫn đuổi theo. Non nửa canh giờ sau, Phạm Đại dẫn cả nhà đến một khe đá chỉ rộng chừng ba thước, đẩy một hòn đá nằm nghiêng sang bên, một cái hang cửa cao chừng một thước lộ ra.
69 Mặt trời đã chếch nắng, nghiêng nghiêng chiếu xuống rừng già rậm rạp, bốn phía núi non chạy dài, thỉnh thoảng lại có cánh chim vút lên không trung bay đi, tiếng hót lảnh lót khiến núi rừng càng thêm u tĩnh.
70 Bầu trời tối đen, rồi lại sáng, tuy quá trình này không dễ mà sống qua được, nhưng ít ra ngày hôm sau khi Tiểu Ngư mở mắt tỉnh lại, tất cả mọi người còn yên bình đứng trong động.
71 “Nhị thúc, vậy thúc nhất định phải cẩn thận!” Tiểu Ngư xuống khỏi cây, lo lắng dặn dò. Cha nàng võ công cao như vậy mà bây giờ vẫn như thế không thể không nằm dưỡng thương, ngay cả đường cũng không đi được, nếu Phạm Đại mà xảy ra chuyện gì, một nhà bọn họ lại càng không còn đường sống.
72 Đã sớm biết La Quảng phạm không phải tội nhỏ, nhưng không ngờ lại là vụ án lớn như vậy, thế nhưng nếu là vụ án lớn như vậy, tại sao ông ta không bị nhốt ở kinh thành mà lại là ở một thành trấn nhỏ như Y Dương?“Năm đó trùm thổ phỉ không phải vẫn bị nhốt trong thiên lao sao? Tại sao lại biến thành La Quảng đó chứ?”Bên ngoài, “lão tử mặc xác” kia tuy nghe có vẻ là kẻ thô tục, có điều cũng không phải đồ ngốc, lập tức đã nghĩ đến vấn đề này, thay Tiểu Ngư hỏi ra.
73 Ầm ầm…Giữa trưa, đáng ra là giây phút ánh sáng rực rỡ nhất trong ngày, nhưng hôm nay lại vì trên đầu mây đen dày đặc mà vô cùng tối tăm, u ám như trời chạng vạng, bước chân trên đường cái Tung Sơn*, gió lớn quay cuồng khiến bốn phía bụi bay mù mịt, không thể nhìn xa.
74 Mưa to xối xả đến nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nửa canh giờ sau, sắc trời như bất ngờ bị lột mất một lớp da cũ ảm đạm, lộ ra màu xanh lam tươi tắn trong vắt, dưới ánh nắng trời, một giọt sương treo trên đầu chiếc lá nhọn hoắt, ánh sáng bị khúc xạ lấp lánh xinh đẹp, khiến rừng cây và đồng ruộng trông càng thêm tràn ngập sức sống.
75 Xe lừa thong dong đi trên đường cái, tuy dọc theo đường đi ngoài xóc nảy thì vẫn là xóc nảy khiến người ta đau hết cả thắt lưng xương sống, hơn nữa tốc độ lại chậm đến kỳ lạ, nhưng dù sao cũng không khiến bất luận kẻ nào nghi ngờ, mấy ngày trôi qua bình an.
76 Bên cạnh khách điếm, bến nước bên bờ con suối nhỏ, Tiểu Ngư thành thạo vắt cái áo cuối cùng, bỏ vào giỏ trúc, vẩy vẩy nước dính trên tay rồi đứng thẳng dậy, mũi ngửi thấy mùi hương hoa tường vi thoang thoảng, trước mắt đã thấy phía chân trời một vầng trăng vàng hình lưỡi liềm cong cong treo lơ lửng trên những mái nhà, bỗng dưng nhớ đến câu thơ nổi tiếng này, nhất thời không khỏi ngừng lại một chút ngắm cảnh đẹp trước mắt.
77 Lại là một ngày trời chiều ngả bóng về tây, bên bờ sông, cỏ lau xanh rì rậm rạp phơ phất theo làn gió muộn ấm áp, chân trời những dải mây lớn nhuộm đỏ ánh chiều tà, trông như những dải lụa trên xiêm y đầy màu sắc của các nàng tiên, vẻ đẹp mộng ảo tựa như tiên cảnh.
78 Phía sau rừng cỏ lau ven sông là những cây bụi thấp trồng thưa thớt, rồi tiếp đến là cánh đồng trồng toàn hoa màu tô điểm thêm cho cảnh thôn quê, thêm nữa hoàng hôn đang bao trùm, thiếu niên gắng sức chạy trốn, nhất thời cũng giấu diếm được vết tích, hai con cáo lại càng không dễ dàng tìm thấy.
79 “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”Ra khỏi thôn, cảm giác được Tiểu Ngư đang dẫn hắn quay về hướng bến sông, Đinh Triệt lại cảnh giác dừng chân lại. “Cứ yên tâm, tuy rằng nhìn bộ dạng cậu nhất định có thể bán được không ít tiền, có điều nể mặt cảm tình giữa cậu và Nhạc Nhạc tốt như vậy, tôi sẽ không bán đứng cậu.
80 Nháy mắt, màn đêm tối muộn đã hoàn toàn bao phủ đất trời, ánh đèn thuyền cá sáng màu đỏ nổi bật trong đêm đen, chiếu bốn con thuyền lớn nhỏ bóng ngả dập dềnh, nếu không phải cách bờ sông không xa là thôn xóm thì bến thuyền này thật mang vài phần tiêu điều thi vị.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34