121 “Cô nương, cô đã xong chưa?” Ngay khi Tiểu Ngư đang bất giác lâm vào tình trạng tim đập loạn xạ, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hỏi to rõ. “Xong rồi.
122 Ăn xong bữa sáng, luyện chữ thêm nửa canh giờ, sau đó lại nằm xuống ngủ thêm một giấc nữa, bù lại mỗi đêm khuya không được ngủ đủ giấc vì phải đi theo Phạm Đại đến nơi vắng người luyện võ, đây là thói quen hiếm hoi từ khi Tiểu Ngư lập ra gánh hát, nàng khó có được lúc nhàn rỗi, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
123 “Chết rồi! Tiền của tôi bị trộm!”Trong thành Đông Kinh, đường phố người qua lại như mắc cửi, đột nhiên vang lên một tiếng kêu cao vút thảm thiết, chớp mắt đã bị mọi người xung quanh chú ý, chỉ thấy một người trung niên mặc áo dài bằng lụa vừa thất kinh hô to, vừa quờ quạng lung tung trên người, ý đồ muốn tìm được cái túi tiền vừa bị mất.
124 “Gặp may mà thôi, tên ngốc kia cùng lắm là cỡ tam lưu, nếu có thể giải quyết xong trong vòng nửa nén hương mới miễn cưỡng tính ngươi có bản lĩnh thật.
125 Đinh Triệt chỉ nghe được a hoàn nói rằng Tiểu Ngư vào thành, bước chân liền không ngừng xuyên qua đám đông, vừa đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, không bỏ qua một cửa hàng quán trà nào trên phố chợ, nhưng mắt thấy thời gian quy định sắp hết, lại vẫn như cũ chẳng thấy tăm hơi người muốn tìm đâu cả, cặp mày không khỏi gắt gao nhíu lại.
126 “Đừng lo, ông nội nhóc chỉ là lớn tuổi quá lại bị kích thích mới ngất đi, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại. ” Cậu bé con vừa kêu lên lo lắng, Đinh Triệt đã đến trước lầu đỡ lấy thân thể mềm oặt của Nghiêm tiên sinh, nhanh chóng dò xét một chút mạch đập của ông cụ, bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp nói.
127 Mặc dù hai người tài cao gan lớn, ban ngày sáng trưng mà vẫn dám bay tới bay lui trên nóc nhà, có điều kinh thành không thể đem so với nông thôn chỉ có nhà trệt một tầng, nơi nơi đều có đình đài lầu các của gia đình phú quý, khó mà đảm bảo không có ai từ cửa sổ nhìn thấy trên nóc nhà có người hành tẩu.
128 Đinh đinh đinh …đoong. . Hai người còn chưa bàn bạc kỹ kế hoạch trả thù, bên ngoài đã truyền đến âm thanh nhạc đệm mở màn của buổi biểu diễn, Tiểu Ngư thu lại bình sứ đứng dậy: “Nhị thúc, việc này dù sao còn phải về nhà tìm Nhạc tiên sinh hỗ trợ, cụ thể chờ đến tối lại bàn kỹ thêm, chúng ta ra ngoài đi một vòng, miễn cho bọn họ một kế không được lại thêm kế nữa, tung ra chiêu số đê tiện hạ lưu nào đó.
129 Mới có ba năm thời gian, làm sao nàng có thể trở thành chủ gánh hát được như vậy?Đinh Triệt quay trở lại một mình ngồi trong phòng riêng ở trà lâu bên đường, một tay xoay tròn chén trà trong tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bách Linh Các đối diện, nghĩ mãi mà không hiểu được.
130 “Hắc hắc, con nhóc kia tuy rằng xấu tính một chút, nhưng mà trong nhà nó còn có một tiểu tử thanh mai trúc mã và một tiểu bạch kiểm xinh đẹp hơn cả nữ nhân, nếu chúng ta nhìn trúng con nhóc này, phải phòng ngừa cỏ gần hang chứ phải không?” Lão quái nhân vẫn lải nhải.
131 Lại ở Bách Linh Các bận rộn một hồi lâu, bí mật sắp xếp xong vài chuyện, Tiểu Ngư cẩn thận tới một nơi bí mật đổi trở về quần áo lúc sáng sớm khi ra ngoài, sau đó mới vội vàng rời khỏi thành về nhà.
132 Cái gì? Chị em đào chính Phi Yến Hợp Đức muốn đi?Ngày Trùng Cửu mùng chín tháng chín, mọi người trong thành ngoài thành đều đang vội vã rủ bạn bè đi dạo vườn dạo hồ, ngắm cúc uống rượu, bên trong Bách Linh Các lại một lần nữa gọi toàn bộ mọi người ra, người ra đi dầu tiên là hai tỷ muội, càng khiến người ta cảm thấy nhân tình thê thảm như cuối mùa thu.
133 Lời này của Tiểu Ngư giống như một quả bom siêu cấp, trong phút chốc nổ ra một đống kinh ngạc. “Cái gì?” Cung Hòa đột ngột lùi về phía sau một bước, ánh mắt thoáng chốc trở nên hoảng loạn, lời nói lộn xộn mất trật tự: “Đông… đông gia, ngài… ngài nói gì… Ta … ta không rõ… Ta… khi nào.
134 “Vị công tử này thật là tốt tính, tốt tính quá!”“Xem cách ăn mặc của vị công tử này, hẳn là quý nhân nào đó đúng không?”“Tôi xem chắc chắn là vậy, quý công tử dễ tính thế này đúng là không dễ mà gặp được, hiếm có, hiếm có lắm!”“Đây mới là phong phạm quân tử này!!”Công tử trẻ tuổi vừa hỏi như vậy, dân chúng vây xem nhất thời đều tán tụng, đồng thời sớm có người tinh mắt nhận ra hai tỷ muội.
135 “Làm càn, giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại dám dưới chân thiên tử đùa giỡn con gái nhà lành, người lớn nhà ngươi dạy dỗ kiểu gì vậy?”Như Tiểu Ngư đoán, công tử trẻ tuổi quay lại, trong giọng nói rành mạch hàm chứa giận dữ, mặc dù không lớn tiếng quát tháo tỏ vẻ chính nghĩa đứng đắn, nhưng vẻ mặt ôn hòa đã có vài phần khí chất không giận mà uy.
136 “Ái!”“Ối da. . ”“Mẹ ơi. . ”Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nguy cấp, Lí Đức đang lòng nóng như lửa đốt còn chưa kịp hô lên thân phận đại Boss của Triệu Trinh, đám tay sai kia nắm đấm chưa vung được một nửa, chân thối mới giơ lên đều đột ngột vô cùng ăn ý kêu to nhảy chôm chổm thành một vũ điệu rất kỳ dị.
137 Trong Bách Linh Các, Phi Yến đang dựa vào vai Hợp Đức khóc nức nở. “Đông gia, tôi đã theo như ngài phân phó cho Cung Hòa viết hết sự tình đã xảy ra và ấn dấu vân tay, đồng thời còn để những người khác làm chứng, mặt khác tôi cũng đã cho tạm dừng biểu diễn sáng nay, nhưng vở diễn buổi chiều thì làm sao đây?” Vừa vào cửa, Liễu Viên Thanh tiến lên đón.
138 Chính Đức lâu, phòng riêng tầng hai. “Hai vị, đồ ăn đã đưa lên hết, mời hai vị chậm rãi dùng, có gì sai bảo tiểu nhân chỉ cần kéo sợi dây thừng kia là được.
139 “Chờ một chút. ” Thân ảnh Đinh Triệt nhoáng lên, đã đứng chặn giữa nàng và cửa phòng, trong mắt tuy còn ý cười, nhưng ngữ khí đã trở nên khá là thành khẩn: “Ta thật sự chỉ là nhớ tới một tiền bối của mình thôi, không lừa cô đâu.
140 Tiểu nhị đi rồi, căn phòng chìm trong yên lặng, người nào đó vì dễ dàng bị phát hiện thân phận cảm thấy mất mặt nhục nhã mà mất tự nhiên không chịu mở miệng, Tiểu Ngư thì lại thản nhiên đứng dậy, khoan thai thưởng thức hai chậu hoa cúc đặt ở cửa sổ, thuận tiện ngắm nhìn cảnh náo nhiệt dưới phố, nhìn những người dân đeo túi thù du, nói cách khác là cho hắn một chút không gian để giảm xóc cho niềm kiêu ngạo bị đả kích.