141 “Có việc gì gấp sao? Cậu cũng thấy đấy, mấy hôm nay đúng lúc lắm chuyện rối loạn, tôi còn có rất nhiều việc cần xử lý, ai mà biết đám độc ác kia thất bại lại nghĩ ra chiêu hiểm độc gì mới không nữa.
142 Có lẽ vì Tiểu Ngư đã chỉnh đốn lại gánh hát, hoặc là đối phương đã biết Bách Linh các có phòng bị, buổi diễn chiều hôm đó vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
143 Chọn con quỷ xui xẻo nào đây?Tiểu Ngư nằm trên nóc nhà, nhìn khách làng chơi bên dưới tấm ngói làm đủ trò, đều cảm thấy tên này khiến người ta chán ghét, gã kia khiến người ta ghê tởm, dường như kẻ nào cũng phù hợp điều kiện, ngược lại có phần khó quyết định.
144 Thấy tú bà mặc dù muốn lôi thiếu nữ ra trút giận, nhưng lại sợ đắc tội gã lưu manh họ Giả mà không dám ra tay ngược đãi nữa, Tiểu Ngư liền tạm thời bỏ mặc nàng ta đi tìm phòng bếp, dù sao xem tình hình trong thời gian ngắn nàng ta không có gì nguy hiểm, mà thử thuốc mới là mục đích chính của ngày hôm nay.
145 Tiểu Ngư cũng không bỏ chạy, sự thật thì, nàng chẳng những không chạy, mà còn đứng ở phía trên đầu bọn họ, đương nhiên, bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ trẻ xinh đẹp.
146 “Tỷ tỷ đừng giận, Kiều Kiều tuyệt đối không phải ngại tiền ít, tỷ tỷ xin hãy nghe Kiều Kiều nói hai câu có được không?” Thiếu nữ cuống quýt, nước mắt đã lưng tròng.
147 “Phạm Đại, Phạm trong Phạm Lãi, Đại trong Đại Sơn. ” Thiếu nữ báo lên tính danh. “Phạm Đại?” Tiểu Ngư trong lòng chấn động, tuyệt đối không ngờ được người nàng ta muốn tìm lại là Nhị thúc nhà mình.
148 Ngõ Điềm Thủy, phố Tử Gia, quán trọ Vân Lai. “Đừng nói với ta rằng, ngươi gọi ta đi ra chỉ vì cô ta. ” Rời khỏi phòng Thượng Quan Kiều, mới lên nóc nhà, Tiểu Ngư chợt nghe thấy một giọng nói lành lạnh như dự đoán.
149 Sau khi rời khỏi phố Tử Gia, Tiểu Ngư không vội đi tìm Phạm Đại đang ở trong thành làm nhiệm vụ bảo vệ, mà quay trở về trấn Liễu Hà, lẳng lặng gỡ búi tóc, thay áo ngủ nằm xuống, chuyện đêm nay, nàng phải suy nghĩ cho kỹ trước đã mới được.
150 Sau giờ ngọ, đầu trấn Liễu Hà , trước sân nhà họ Phạm. Một con tuấn mã mất kiên nhẫn hí dài thúc giục, muốn mau chóng kéo thùng xe đen nhẵn bóng ở ngay phía sau lên đường.
151 Tuy rằng không rõ Đinh Triệt tại sao lại đột ngột muốn cùng mình quay lại xem kịch, lại còn ngồi rất nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú không rời mắt khỏi sân khấu, yên lặng nghiêm túc giống như một khán giả đích thực.
152 Qua tết Trùng Cửu, một e rằng có sương, hai là sợ có tuyết, nhưng hôm nay, một cơn mưa to lại đến trước sương tuyết, mang phong cách mạnh mẽ của mùa hạ ào ào đổ tới, chỉ chốc lát đã phủ cả thành Khai Phong trong làn mưa mù mịt.
153 “Từ giờ đến bữa tối còn sớm đúng không?”Thấy người ngoài này, Tiểu Ngư đương nhiên không còn nhã hứng đứng trước cửa sổ ngắm mưa, cũng chẳng thèm mời khách vào nốt, vì vị khách nào đó đã thoải mái tự động ngồi xuống từ lâu, còn rất tiện thể đẩy đẩy chén trà để lâu trên bàn chưa dọn.
154 Đêm mưa xối xả sau mấy ngày yên ổn, tựa hồ luôn nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nói là gác đêm, nhưng nếu không có đông người ở Bác Linh các như ban ngày, chỉ cần để ý thấy tiếng báo của tín hiệu hay không, đối với người luyện võ như Tiểu Ngư mà nói là chuyện đơn giản.
155 “Đông gia, giờ khác với lúc trước, chúng ta có nhân chứng vật chứng, Đông gia còn có gì phải băn khoăn nữa?” Liễu Viên Thanh đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Ngư vẫn không tỏ thái độ gì, rốt cuộc nhịn không được hỏi.
156 Nắng sớm dần lên, mưa to dần ngừng lại. Bầu trời một màu xanh thăm thẳm, trong sáng thoáng đãng vô cùng. “Bây giờ cậu có thể nói rồi chứ, rốt cuộc đưa tôi đến quán trọ làm gì?” Trong quán trọ Vân Lai, Tiểu Ngư có chút mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương.
157 Hẻm nhỏ nằm trong ngõ Điềm Thủy, tuy không náo nhiệt như những khu phồn hoa mới lập, nhưng sắc trời càng sáng, đủ loại âm thanh cũng theo mọi người thức dậy vang lên rộn rã.
158 Hắn lại dám. . Tiểu Ngư trừng to mắt, đang định tức giận gõ cửa, nhưng tay mới nâng lên, bản thân lại nhịn không được bật cười. Đinh Triệt này. . cách bày tỏ thiện ý tuy rằng vẫn kém cỏi y như thế, có điều lớp da mặt giả này lại thật sự là giúp đỡ kịp thời, như vậy cho dù nàng có phải mang thân phận Đông gia Bách Linh Các lên công đường, cũng không phải sợ vì vậy mà hủy đi sự yên ổn của cả nhà.
159 Bách Linh các đang dính kiện cáo, trấn Liễu Hà dù có gần thành Khai Phong thì cũng cách xa năm sáu dặm đường, Tiểu Ngư không đủ thời gian ngủ nữa, chỉ tắm rửa ăn cơm rồi lại chạy về trong thành.
160 Bất ngờ mời được một nhân tài, tâm trạng Tiểu Ngư nhất thời yên ổn chút ít. Luật pháp thời đại này nàng không thông thạo, tuy nói nhà mình chiếm lý, nhưng phía quan lại có thể lợi dụng kẽ hở luật pháp, hiện giờ ngoài sáng có Ngô công tử, trong tối có thể bám sát tìm bằng chứng, phần thắng nắm chắc hơn.