201 Tiểu Ngư tỉnh táo lại, không có cách nào đối mặt với bản thân mình như vậy, càng không có cách nào đối mặt với gương mặt đối diện kia, lại cho rằng mình không thể chạy trốn (bạn Cá vẫn tưởng mình đang bị điểm huyệt ^o^), không còn cách nào khác đành ôm lấy thắt lưng hắn, chôn chặt gương mặt trong lòng hắn, coi ngực hắn như một tấm màn lớn, cũng coi chính mình như một con đà điểu.
202 Vì những khi chúng ta ở cùng nhau, bởi vì ngoài lúc ban đầu ta muốn tìm nàng tỷ thí, sau đó không còn xuất hiện suy nghĩ này trong đầu nữa, bởi vì ta luôn bất giác nhớ đến nàng, tìm các loại cớ để được gặp nàng, càng vì ngày chúng ta hóa thù thành bạn, trong đêm ở bên bờ sông đó, ta bỗng nhiên phát hiện lòng ta có một cảm giác rất hạnh phúc, rất thỏa mãn, rất muốn cứ như vậy cùng nàng mãi mãi.
203 Mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh chiều nghiêng nghiêng trên sông Biện, bất luận là những chiếc thuyền qua lại, hay là mặt sông long lanh sóng gợn, hay một đôi thiếu niên thiếu nữ đang ngồi ở đầu thuyền, đều được phủ lên một lớp ánh sáng vàng óng ánh.
204 Vừa đến nơi, đã thấy Đinh Triệt dẫn theo một nhóm người đến bên giếng nước từ lâu, đang ở nơi đó chặt cây, trên miệng mũi mặt mỗi người thợ đều được bịt kín khăn.
205 Không biết ngủ được bao lâu, bỗng nhiên cánh cửa lối thông ra ban công chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Tiểu Ngư thoáng mở mắt. “Tiểu Ngư. ” Phía sân thượng truyền đến tiếng nói rất nhỏ, không phải là cái gã Đăng đồ tử nào đó sao? (Đăng đồ tử: gã háo sắc)Tiểu Ngư mím môi, không nói gì.
206 Nói đến đặt tên, Tiểu Ngư phát hiện người cổ đại thật đúng là không am hiểu, không phải đầy vẻ trưởng giả nghe nửa ngày cũng không ra thâm ý gì, thì lại đơn giản một cách đáng sợ, ví dụ như X gia quán rượu, Y gia tiệm ăn, thật sự không có gì đặc sắc, không khỏi dở khóc dở cười.
207 “Được rồi, Nhị thúc. ” Giữa hàng tràng câu hỏi, Phạm Bạch Thái bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện vui vẻ nhất, hưng phấn báo cáo: “Nhị thúc, bọn con đã gặp được mẫu thân, hiện giờ bọn con thường đến chỗ mẫu thân chơi đó.
208 Lâu không gặp lại, tất cả mọi người có rất nhiều điều để nói, La Đản và Nhạc Du tuy rằng cũng là người nhà, nhưng không phải nhà họ Phạm, sau khi gặp nhau ở thư phòng buổi trưa trở về đều tránh đi.
209 “Phù… Vậy còn được!” Phạm Đại khoa trương vỗ ngực thở phào, cười nịnh nọt: “Cháu gái ngoan, Nhị thúc biết mà, cháu nhất định sẽ chờ Nhị thúc trở về mới ra tay dạy dỗ tiểu tử kia phải không?!” “Nhị thúc, ta không muốn đánh nhau, cũng không định cùng hắn luận võ.
210 Sau khi nghe lén xong, Tiểu Ngư chậm rì rì đến phòng Triệu Dao xem một chút, thấy Triệu Dao đã uống thuốc của Nhạc Du xong và ngủ. Thượng Quan Kiều trên đường chăm sóc biểu tỷ, vừa đến Phạm gia lại bị cáo con dọa sợ không ít, sau bữa trưa liền thấy buồn ngủ, cũng đã đi nằm.
211 “Vậy nàng định thế nào?” Vừa nghe Tiểu Ngư nói Phạm Đại muốn ngăn cản hai người gặp gỡ, trong lòng Đinh Triệt nhất thời có dự cảm không tốt. Tiểu Ngư cười dài nhìn hắn: “Chàng nói xem?” “Tiểu Ngư, ta lập tức nhờ ma ma tới cầu hôn trước, sau đó gửi thư cho cha mẹ ta, mời mẹ ta đến kinh thành một chuyến, được không?” Đinh Triệt căng thẳng nói.
212 Sự thật chứng minh, Thượng Quan Kiều không chỉ muốn làm đồ đệ của Phạm Đại, mà còn muốn làm đồ đệ của rất nhiều người. Trong những người nhà họ Phạm, người đầu tiên nàng ta gặp được là nữ hiệp tỷ tỷ Phạm Tiểu Ngư bị nàng ta ôm đùi khóc hô ân công, cho nên, khi cô nàng tiểu thư ăn no uống say kết thúc giấc ngủ trưa, rửa mặt chải đầu thần thái sáng láng xong, liền ngay lập tức đi tìm Tiểu Ngư, nhõng nhẽo làm nũng muốn Tiểu Ngư dạy nàng võ công.
213 “Nhanh nhanh nghĩ lại xem!” Phạm Đại giục, sau đó nhíu mày bước qua bước lại. Tiểu Ngư gật đầu, cố gắng hồi tưởng lại dung mạo thần thái của người nọ, sau đó nhắm mắt lại, tay nắm chặt, bắt đầu suy tư.
214 “Đản Nhi, ta biết, thời gian này muốn đệ trốn vào Lô phủ, trong lòng đệ tất nhiên ngàn vạn lần không muốn. Chỉ là thân phận đệ đặc thù, khi chúng ta còn chưa biết được mục đích tới đây của đối phương là gì, tuyệt đối không thể mạo hiểm để đệ đi ra ngoài, miễn cho thật sự dẫn tới phiền toái.
215 Sau khi yêu cầu cả nhà chuẩn bị dời đi, lại cùng Phạm Thông bàn bạc một hồi, Tiểu Ngư liền thừa dịp bóng đêm đến căn nhà của Đinh Triệt. Cong môi giả tiếng cáo kêu vài lần, rất nhanh, trên tường tiểu viện hiện lên một thân ảnh.
216 “Nhị đệ, Đinh Triệt cũng là có ý tốt. ” Phạm Thông dĩ nhiên hiểu Phạm Đại vì sao không muốn nhìn thấy Đinh Triệt, vội vàng hòa giải, “Đệ mau nói tình hình đi! Bọn họ đã đi chưa?”“Chưa, còn đang ở Hạ phủ.
217 “Ngươi… Đây…” Phạm Đại vốn kiến thức rộng rãi, nhất thời cả kinh, thất thanh nói: “Đây không phải là thuật Liễm quang quy tức đã thất truyền từ lâu hay sao?”“Phạm Nhị thúc không hổ kiến thức rộng rãi, đây chính là thuật Liễm quang quy tức mà gia sư không muốn để người nào biết.
218 “Điều này…” Phạm Thông sửng sốt, hiển nhiên còn chưa nghĩ nhiều đến vấn đề này, do dự một chút mới nói: “Sự tình từ giờ trở đi tuy rằng rất khó bảo đảm, nhưng lúc này bọn chúng đã tới kinh thành, bất kể thế nào, chúng ta ở lại chắc chắc không an toàn bằng rời khỏi đây.
219 “Tiểu Ngư, cha nghĩ con coi sự tình quá đơn giản. ” Phạm Đại im lặng, Phạm Thông rốt cuộc nhịn không được mở miệng, “Năm đó bọn họ cướp cống phẩm đương nhiên là sai, nhưng bọn họ phải trả giá rất lớn mới có thể đoạt được, từ lâu đã coi cống phẩm như tính mạng, thậm chí còn hơn tính mạng, nếu không thì cha Đản Nhi năm đó sẽ không thà rằng chịu cực hình cũng không cung khai.
220 “Tiểu Ngư, con có thể nghe cha giải thích được không?” Trong bầu không khí cứng ngắc, Phạm Thông như già đi vài tuổi rốt cuộc tích góp được chút dũng khí, run rẩy muốn tiến lên.