181 Tiểu Ngư đứng bên cạnh, yên lặng nhìn một già một trẻ vừa khóc vừa cười trước mắt, nhìn thiếu niên xinh đẹp cao sang kia không chút nào để ý quỳ một gối xuống nền đất, mặc cho người đàn bà mù lòa già cả khắp người tản ra thứ mùi khó ngửi của người nghèo kia tùy tiện vuốt ve, khóe miệng luôn mỉm cười, giống như một đứa trẻ vô cùng ỷ lại vào người lớn, thỏa mãn quyến luyến thân nhân đã nuôi dưỡng mình bấy lâu nay.
182 Để bà cụ có thể nhanh chóng chuyển khỏi căn nhà cũ nát kia, Đinh Triệt lập tức đi tìm người chị em thân thiết của bà, hiện giờ cũng ở trong thôn, cho bọn họ rất nhiều tiền cảm tạ, cũng xin nhờ bọn họ chiếu cố thêm một chút nữa.
183 Ngày hôm sau, trong một khu vườn chơi cờ thanh tịnh u nhã, Tiểu Ngư đã sớm đặt trước một gian độc lập bên cạnh hồ nước. (*Vườn chơi cờ: hình như là vườn kiểu như công viên, có các gian phòng độc lập để bày bàn cờ, dành cho người thích chơi cờ)“Tỷ tỷ, bà ấy sẽ đến chứ?” Canh giờ hẹn còn chưa đến, Phạm Bạch Thái đã đứng ngồi không yên, năm quân cờ hạ xuống đều liên tục sai lầm.
184 “Được rồi, mau nói ẹ biết, mấy năm nay các con sống thế nào? Bệnh của Tiểu Ngư sao lại chữa khỏi được?”Hai mẹ con khóc xong, Diệp Chỉ Yến cũng hiểu khó khăn lắm mới gặp lại được, cứ khóc mãi cũng không tốt, rốt cuộc cố gắng nén thương cảm trong lòng xuống, cố hết sức mỉm cười, nhìn ngắm hai đứa con của mình.
185 “Tỷ, đệ nghĩ là đệ đang nằm mơ. ” Sau khi rời khỏi Lô phủ, đi trên đường, Phạm Bạch Thái ngay cả bước chân cũng trở nên mơ màng. “Đệ đệ ngốc, đó không phải mơ.
186 “Đinh đại soái ca! Đinh đại mỹ nhân!”Tiểu Ngư mở cổng nhà mình, lảo đảo bước ra cửa, sau đó nương theo ánh trăng nhàn nhạt, mơ màng nhìn phương hướng, rồi đi về phía đông.
187 Trong khoảnh khắc bị đôi môi mềm mại kia tập kích, trong đầu Đinh đại soái ca phảng phất như có một tia sét xẹt mạnh, nổ rầm khiến hắn tứ chi cứng ngắc, cả người run lên, dòng máu trong cơ thể điên cuồng chuyển động.
188 Sự thật chứng minh, say rượu là đáng sợ, nhất là với những người không có tửu lượng. Ngày hôm sau, Tiểu Ngư sau trận đấu tranh rốt cuộc rời giường, ôm cái đầu đau đớn không ngừng đi ra phòng ngoài ăn sáng, ỉu xìu chào hỏi mọi người: “Chào buổi sáng.
189 Rời khỏi Lô phủ, Tiểu Ngư vô cùng vui vẻ một mình tới Bách Linh các trước, dự định nếu như không có chuyện quan trọng gì, thì bắt đầu tìm mặt tiền cửa hàng, chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp thứ hai.
190 “Nói thừa, tôi mà nghĩ ra thì cần đến hỏi cậu sao?!”Đinh Triệt tuy rằng chỉ đơn thuần nhìn nàng, cũng không kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng Tiểu Ngư lại cảm thấy từ người hắn truyền lại một áp lực vô hình, thêm vào là cảm giác thất bại không thể nắm rõ mọi chuyện trong tay khiến Tiểu Ngư rốt cuộc thẹn quá thành giận, nhịn không được nhíu mày tiên phát chế nhân trừng mắt nhìn hắn.
191 Phi Yến nói những lời này, nhất thời khiến Tiểu Ngư nhíu mày. Nàng vẫn biết Phi Yến tính tình nhu nhược, không nghĩ rằng ngoài nhu nhược, nàng ta lại có thể nói ra được những lời như vậy, thực sự khiến nàng quá kinh ngạc! May mà mấy ngày này vai Chức Nữ luôn do Họa Mi diễn, nếu không với tâm tình nàng ta như vậy, sao còn có thể diễn tốt được?“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói ra lời như vậy, nếu muội muội thật sự phú quý, sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ không để ý?” Hợp Đức tức giận nói, thở dài: “Nhưng tỷ tỷ, chúng ta làm đào kép vốn dĩ đã khiến người coi thường, làm sao lại đi đạp hư chính mình, tự rước lấy nhục?”“Nhưng… Nhưng ngày đó trước mặt mọi người, ta và hắn đã có da thịt chi thân như vậy, nếu không lấy hắn, tỷ tỷ ta đâu còn mặt mũi gả người khác?” Phi Yến ngẩn ngơ, bỗng nhiên khóc òa.
192 Tiểu hoàng đế Triệu Trinh đến đúng giờ, còn mang theo một đám mang danh là bạn bè lần lượt ngồi xuống xung quanh. Tiểu Ngư đương nhiên biết những người xưng là bạn bè này kỳ thực đều là thị vệ.
193 Nhìn theo Triệu Trinh bước lên xe ngựa dưới sự bảo vệ của mọi người, Tiểu Ngư bỗng nhiên rùng mình một cái, nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng. Hôm nay xem phản ứng của Triệu Trinh, rõ ràng hắn rất thích kiểu diễn kịch mới mẻ như vậy, có điều hắn là thiên tử, dù hiện giờ còn chưa tự mình chấp chính, thực quyền đều nằm trong tay Lưu thái hậu, nhưng việc ra cung chắc chắn không phải muốn là ra được.
194 Một lần nữa mở mắt, Tiểu Ngư trong đầu còn rơi rớt lại cảnh giác lúc trước lập tức bản năng quan sát khắp phòng, liếc mắt liền thấy một thân hình đứng trước cửa sổ, vội nhanh chóng ngẩng đầu, quát: “Ai?!”“Là ta, Tiểu Ngư, con tốt hơn chưa?” Người trước cửa sổ quay lại, qua trước bàn móc hỏa chiết tử ra châm đèn lên rồi mới bước tới, rất tự nhiên sờ sờ trán nàng, ôn nhu nói: “Đầu còn đau không?”“Cha?” Tiểu Ngư nghi hoặc ngồi vững: “Cha vẫn luôn ở đây sao?”“Sau khi trở về cha thấy mọi người bảo con khó chịu, liền vẫn ở đây.
195 Ngày thứ ba, sáng sớm Tiểu Ngư đã chặn đứng Phạm Thông, nhờ hắn đi tìm cửa hàng mà không đề cập tới Cừu Cửu Nương nửa câu, lúc này Phạm Thông mới không lo sợ nữa, tích cực chạy khắp nơi hỏi thăm.
196 (Edit: Vịt Con May Mắn, Beta: Rùa River)…” Tỷ, rất ngon!” Phạm Bạch Thái múc một miếng vằn thắn lên, cắn một cái, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ kinh hỉ, thổi phù phù một hơi , sau đó ngoạm một cái ăn hết luôn nửa còn lại.
197 Có hai đứa con đột nhiên tập kích, Phạm Thông dù da mặt có mỏng hơn nữa, hôm sau cũng chỉ có thể mời mẹ con họ Cừu đến nhà mình. Phạm gia hiện giờ ở Liễu Hà trấn đã nhiều năm, mỗi người trong nhà đều thật xuất sắc, Phạm Thông từ lâu vì thích làm việc nghĩa giúp đỡ mọi người, gần như trở thành danh nhân trong trấn.
198 Thuyền nhỏ chen chúc trong lòng sông chật chội, lắc lư bơi vào thành, sau đó theo chỉ thị của Đinh Triệt, theo một chiếc thuyền lớn vào trong hồ, đến trước một bến thuyền.
199 “Nó là cây long não, nhưng không phải long não bình thường, mà là long não độc quỷ. ”“Long não độc quỷ? Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này. ”“Long não độc quỷ bản thân cũng không có độc, có độc là do những thứ quỷ quái này.
200 “Ngày đó ở bên bờ sông, tôi không cẩn thận ngủ gật dựa vào người cậu, tôi xin lỗi. ” Tiểu Ngư gắng hết sức trấn định nói, bản năng nói tránh khỏi chủ đề buổi tối say rượu kia.