21 “Xin chào Giang tiên sinh!”Phạm Thông tuy rằng cũng đau lòng, có điều hắn luyện võ từ nhỏ, từ bé đến lớn bị thương không đến trăm lần thì cũng mấy chục, trong ý thức lại cho rằng là nam nhân chịu chút đau bị chút thương cũng không có gì đáng ngại, bởi vậy khi thấy tiên sinh, vẫn lễ nghĩa chu toàn mà đem con cáo đặt lên vai, cung kính chắp tay cúi chào, đồng thời khi hạ tay xuống còn âm thầm kéo Tiểu Ngư một cái, nhắc nhở nàng không nên hành xử xúc động.
22 Nể mặt Đông Đông một lòng muốn yên chuyện, Phạm Tiểu Ngư không truy hỏi Giang tiên sinh thêm nữa, nhưng lấy cớ hôm nay nhà có việc, muốn đưa Đông Đông về trước.
23 Lần này vì phần lớn thú rừng đều còn sống, lại khá nhiều loại khác nhau, nhà Thượng Quan trả năm trăm văn, dạo một vòng qua trấn trên, tiêu hết hơn một trăm văn.
24 “Đàm Nhi!” Thấy cô gái áo hồng đột nhiên chạy về phía đám đông, cố sức rẽ những người xem lễ ra đuổi theo một nam nhân, Thượng Quan phu nhân nhất thời choáng váng.
25 “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ đói, chúng ta có thể vào ăn trước không ạ?”Không hổ là chị em ruột, Phạm Tiểu Ngư mới có cảm giác dạ dày biểu tình thì phía cái bụng nhỏ của Phạm Bạch Thái cũng truyền đến tiếng rột rột, hương thơm mê người của đủ loại món ngon vượt qua bức tường cao, không ngừng lan tỏa ra không khí, chui vào mũi hai người, càng làm họ đói đến khó chịu.
26 Trên đường về nhà, Tiểu Ngư vẫn còn chìm đắm trong vui sướng mới khám phá ra ưu điểm lớn của thân thể này, hơn nữa vì mỗi lần thời gian mũi chân chạm đất đều rất ngắn, độ gập ghềnh của đường núi vô tình giảm đi rất nhiều, đi đường nhanh như bay.
27 Chú rể thiếu niên há miệng không nói gì, tức giận đến quay đầu bỏ đi. Phạm Tiểu Ngư đang chuẩn bị lấy ánh mắt xem thường mà đưa tiễn, chú rể thiếu niên đột nhiên xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt lại cứng ngắc vô cùng, cứ như có cánh tay vô hình nào đó đang tự ý kéo vẹo cơ mặt của hắn, gắng gượng cố nặn ra một vẻ mặt có tên gọi là “tươi cười”.
28 “Chuyện kể…” Phạm Đại chuẩn bị pha trò. “Ta không muốn nghe truyện cổ, ta muốn nghe nói thật. ” Phạm Tiểu Ngư kéo ghế qua, dù bận vẫn ung dung triển khai tư thế chuẩn bị trường kỳ nghe kể chuyện.
29 “Họ Triệu thì sao?” Tiểu Ngư khó hiểu. “Nàng là…Quên đi, cháu còn nhỏ, nói ra cháu cũng không hiểu được. ” Phạm Đại có phần buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang muốn xuyên qua làn mưa bụi mênh mông kia kiếm tìm gì đó.
30 Sự thật chứng minh đi đường ngày mưa đúng thật là một việc rất khổ cực, nhất là ở nơi không có đường nhựa, hơn nữa còn có những lúc phải tách ra khỏi đường lớn.
31 Bận rộn nửa ngày, rốt cuôc thân thể khôi phục lại độ ấm, nhưng nhìn Bối Bối trong lòng đang run rẩy, Tiểu Ngư lại phát sầu. Hôm nay đi quá vội vàng, Bối Bối còn chưa được uống qua một ngụm sữa của chó mẹ đã phải theo nàng bôn ba, dọc đường tuy rằng đã cho nó uống ít nước, cũng tìm một ít sâu thân mềm cho nó ăn, nhưng dù sao cũng không có sữa cho nó uống, Bối Bối đói đến đáng thương giống con cún nhỏ không ngừng rên thút thít.
32 Đưa đèn cho Phạm Thông, Tiểu Ngư như không có chuyện gì cởi giầy nằm lại như cũ, cáo con Bối Bối bên cạnh lại tỉnh, rên ư ử thật đáng thương, Tiểu Ngư đau lòng lại ngồi dậy bảo Phạm Thông cho nó uống tạm ít nước, sau đó vừa nằm vừa nhẹ nhàng vuốt ve nó, bất tri bất giác mơ màng ngủ.
33 Không biết có phải vì thời tiết quá xấu hay là người nhà Thượng Quan đã khuyên giải thành công quận chúa Triệu Dao kia, cả nhà đi liên tục ba ngày cũng không gặp phải nửa bóng người tìm kiếm bọn họ, thuận lợi rời khỏi vùng núi non rộng lớn trùng điệp này, tiến vào một dải đồi núi thấp hơn tương đối bằng phẳng trống trải.
34 “Một trăm xâu? Sao có thể?” Chưởng quầy kia liếc mắt âm dương quái khí cười nhạo, “Chỉ một miếng ngọc bội xấu xí cũ nát thế này mà muốn giá một trăm xâu tiền, nói cho ngươi, đừng nói mười xâu, ngay cả hai xâu cũng là quá cao, nhiều nhất trả cho ngươi một xâu.
35 “Lão Nhị, đệ quá lỗ mãng rồi, tục ngữ nói: dân không đấu được quan, sao vừa rồi đệ lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”Vừa ra khỏi cửa, Phạm Thông liền cau mày thấp giọng trách, cũng không biết Phạm Đại vô tình đã rước phải đại họa, chẳng những ẩu đả quan binh mà còn khiến người ta chậm trễ công vụ, sự tình về sau còn nhiều phiền toái.
36 *Đản: Chắc chắn, cẩn thận. Nghe ra tình hình ngoài động, ý nghĩ đầu tiên của Tiểu Ngư chính là: không thể để những người này dây vào nhà mình được. “Cha!” Vừa suy nghĩ, Tiểu Ngư đã làm ra vẻ vô cùng sợ hãi gọi một tiếng, quả nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng lại, một bóng người vội vàng tiến vào, mang theo hơi gió lạnh đến bên cạnh nàng.
37 Nhìn nhà họ Phạm đều thành tâm thành ý, người tù La Quảng kia đành phải nói tạ ơn, hai cha con im lặng ăn, nhưng ông ta rõ ràng là ăn uống khó khăn, chưa uống được hai miếng canh lại ho lên, càng không thể nuốt được bánh.
38 Tiểu Ngư im lặng kháng nghị cuối cùng cũng không thay đổi được ý định của Phạm Thông, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh một lúc rồi dặn dò Phạm Bạch Thái nghỉ sớm một chút, gọi Phạm Đại đi ra ngoài, chắc là bàn bạc việc ngày mai.
39 “Tiểu Ngư…”Tiểu Ngư đã đi xa được mấy mét, Phạm Thông đang kinh ngạc vô cùng phụ hồi tinh thần lại, vội gọi nàng muốn đuổi theo giải thích, lại bị Phạm Đại kéo lại.
40 “Bái sư?” Phạm Đại kinh ngạc kêu lên, hắn vốn vẫn không thích chuyện này, chỉ chuyên tâm nghĩ kiếm pháp, lúc trước gần như không nghe thấy La Quảng nói gì, nhưng câu cuối cùng của Phạm Thông lại khiến hắn mở mắt.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Truyện Teen
Số chương: 15