1 “Hán Tử, anh nói đi… mọi chuyện không phải là anh làm đúng không?” Lâm Thiền Di nước mắt giàn giụa, sâu trong tâm cô không muốn thừa nhận đây là sự thật.
2 Lâm Thiền Di như rơi vào đáy cốc, việc này là sao? Sao nàng lại ở thần giới được. Trong đầu nàng bây giờ là một mớ hỗn độn, còn có những thước phim bị cắt xén bớt.
3 Ăn đủ no, Lâm Thiền Di cũng muốn có thời gian bình tâm suy nghĩ lại một chút những chuyện đã qua, nàng nói:
“Mẫu thân, ngươi cùng phụ thân cứ yên tâm, ta sẽ điều dưỡng thật tốt.
4 Lâm Thiền Di bước chân run run đi về phía bàn trang điểm, nàng cảm thấy mình hiện tại như một sợi tơ, căng quá sẽ đứt. Cơ thể này quá yếu, không cho phép nàng cử động linh hoạt được.
5 Lâm Thiền Di đi ngủ và thức dậy rất đúng giờ, con nít từ bốn đến mười hai tuổi thì buổi tối ngủ tám tiếng là đủ, thế nên nàng cũng ngủ đủ tám tiếng.
Lâm Thiền Di mơ hồ mở mắt ra, phía bên ngoài hang đá cũng rọi vào trong này không ít tia sáng mặt trời, còn có tiếng chim ríu ra ríu rít, nghe rất vui tai.
6 Ngâm mình trong suối nước nóng, Lâm thiền Di cảm thấy rất thoải mái. Tay nhỏ vũ động làn nước, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Một lúc sau, Lâm Thiền Di bước lên bờ, vuốt tóc cho nước rớt xuống hết.
7 “A … nữ nhi a, tất nhiên là thật rồi!” Hoành Bân cười cười, xoa đầu nhi nữ, xoa đến nỗi tóc nàng rối mù.
“Này này, ngươi đừng xoa nữa, ngươi làm đầu ta giống như ổ quạ rồi đây” Lâm Thiền Di cau mày, người này sao lúc nào cũng làm lố như vậy, thật đáng ghét.
8 “Hử”
Hai người Lâm Thiền Di và Thiên Hồng đang rảo bước vui vẻ, nghe tiếng kêu của Hoành Bân liền quay đầu lại làm mặt sa tăng.
Hoành Bân hơi e ngại nhìn các nàng, hai đầu ngón tay chạm chạm vào nhau, ngập ngừng nói:
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, giải quyết xong hẳn đi có được không?” Đừng tưởng ta sợ cái bản mặt đó của hai người, nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chỉ sợ cha mẹ … nhưng mà hai ổng bả chết quoắt rồi con đâu, hahaha…
Thiên Hồng thoát li mặt quỷ, trở về bộ dáng điềm đạm tiếp tục cất bước, giọng nói trong trẻo vọng lại.
9 Lâm Thiền Di ngồi trên giường băng, chân nhỏ thò xuống ngọ nguậy. Ánh mắt ảm đạm nhìn mọi thứ xung quanh.
Thật là quá nhàm chán, quá nhàm chán, ở trong động chã có gì để chơi cả.